Edit: Rùa.
Vốn dĩ Khương Mịch còn đang xấu hổ và cảm động, kết quả sau khi Cố Ngôn Phong nói thế thì cô đã nuốt ngược cảm xúc trở về.
Cô mặt dày tức giận nói: "Thầy Cố, đã hơn một tháng rồi mà sao anh còn nhớ vậy? Trí nhớ thật tốt đó."
Da mặt Cố Ngôn Phong cũng dày không kém: "Đương nhiên rồi, nếu không thì sao làm học bá được."
"..." Khương Mịch làm mặt quỷ: "Không có."
Cố Ngôn Phong: "Không có là ý gì?"
"Thầy Cố ở trong lòng em, chỉ có mười sáu ưu điểm." Khương Mịch cười nói: "Còn lại bốn cái, nghĩ không ra."
Cố Ngôn Phong: "..."
Anh xoay người ngồi trên đống tuyết: "Tự em đắp người tuyết đi, thầy Cố sẽ không giúp em đâu."
"Thầy Cố đúng là quỷ hẹp hòi." Khương Mịch nhăn mũi, nhẹ nhàng hừ một tiếng: "Không thì không, em tự đắp. Anh cứ ngồi yên đó đừng nhúc nhích, em sẽ xem anh làm người mẫu, đắp người tuyết hình thầy Cố."
Khóe miệng Cố Ngôn Phong hơi cong lên, vẫy tay về phía Khương Mịch: "Qua đây."
Khương Mịch chần chờ trong giây lát rồi vẫn đi tới trước mặt anh: "Làm gì vậy?"
Cố Ngôn Phong kéo tay cô, nhét cổ tay áo vào trong găng tay, sau khi sửa soạn xong một lần mới nói: "Đừng để tuyết dính vào da, đi thôi."
Khương Mịch mím môi, xoay người đi vào trong màn tuyết, tìm khối tuyết nào đó thật tốt sau đó dồn lại trước mặt Cố Ngôn Phong, miệng lẩm bẩm: "Hiểu Toàn nói với em rồi, đầu tiên phải xây một cái bệ đã. Thầy Cố..."
Cô ngẩng đầu dùng ánh mắt ước chừng Cố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-hon-phu-lao-dai-lai-giup-toi-lam-bai-tap/221536/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.