Bà khẽ nói:
“Đại sư, có thể bói giúp tôi một quẻ được không?”
Kỷ Dao Quang gật đầu, nhẩm tính một lát rồi mỉm cười:
Nga
“Bác gái, quẻ của bác rất tốt. Mệnh trường thọ, con cháu hiếu thảo. Không có gì phải lo lắng.”
Mẹ Bùi nghe vậy thì không giấu được nụ cười mãn nguyện.
Kỳ thật, nếu như chuyện kỳ lạ Bùi Văn gặp phải sau khi chuyển vào ở trong căn nhà đó không được kịp thời giải quyết , sau tầm nửa năm anh ta sẽ gặp tai nạn xe cộ . Cha mẹ anh ta vì nhớ con trai quyết định chuyển vào trong căn nhà anh ta đã từng ở trước khi qua đời . Sau đó , tất nhiên bi kịch sẽ lặp lại , chỉ là lần này đối tượng chuyển từ Bùi Văn sang ba của anh ta . Sau khi ba của anh ta gặp tai nạn giao thông qua đời . Chị của Bùi Văn muốn đưa Bùi mẫu ra nước ngoài, nhưng Bùi mẫu không muốn rời xa quê hương , rời xa nơi chồng và con trai bà ấy nằm lại lên kiên quyết không đi . Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Bùi mẫu lẻ loi, hiu quạnh ôm quá khứ sống đến tận lúc qua đời .
Nhưng hiện tại , mọi việc đã được thay đổi , hung trạch đã được xử lý , bệnh tình của Bùi Văn cũng được phát hiện sớm , tai nạn sẽ không xảy ra . Điều đó còn đồng nghĩa với việc tính mạng ba anh ta cũng được cứu . Bùi Văn không ch.ế.t , ba anh ta cũng sẽ không ch.ế.t , như vậy Bùi mẫu cũng sẽ không trở thành người cô đơn lúc tuổi già .
Số phận gia đình họ đã thay đổi nhờ vào sự can thiệp đúng lúc của Kỷ Dao Quang.
Tính ra Kỷ Dao Quang không chỉ cứu Bùi Văn hai mạng mà thôi , nhưng điều này cũng không cần thiết làm gia đình họ biết đến .
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Bùi Văn cùng ba mẹ cảm tạ thêm một lần nữa trước khi rời đi.
Tiễn Bùi Văn và gia đình anh ta đi, đã là buổi chiều.
Kỷ Dao Quang ăn xong cơm, bấm tay tính toán, hôm nay còn có một người nữa.
Một lần nữa rót xong nước trà.
“Cậu xác định là nơi này?”
Giám đốc công ty phát hành và quản lý app Douyin Ngụy Kiến Minh chỉ vào vài chữ trên tấm biển Vân Chân đạo quan, đang quan sát xung quanh, có vẻ do dự.
Trợ lý liếc qua thông tin 【 Kỷ Sư đoán mệnh 】lưu lại trong thông tin cá nhân khi đăng ký tài khoản , xác nhận rồi nói: “Vân Chân đạo quan, Bạch sơn . Chính là nơi này, không sai đâu ạ .”
Ngụy Kiến Minh hít sâu một hơi, gõ cửa.
“Mời vào.”
Ngụy Kiến Minh bước vào, chỉ thấy bên trong đạo quan cùng bên ngoài cũng không khác nhau là mấy , đều hoang vắng như vậy , chỉ khác là bên trong đạo quan còn có một thiếu nữ mặc bạch y ngồi ở đó.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.