🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Không cần khách sáo, đây đều là việc tôi nên làm, chồng chị tốt như vậy, không thể vì chuyện này mà bị hủy hoại! Loại người như vậy, rõ là làm việc thất đức thành thói quen , nhân quả tuần hoàn , ngày sau nhất định sẽ bị báo ứng!”

[Nói quá đúng! Nghìn like cho bác!]

[Hu hu, đúng vậy, xã hội này thật sự là, người tốt không được báo đáp, kẻ xấu sống lâu trăm tuổi.]

[Nhưng mà, một nhân chứng, có tác dụng không?]

[Nóng lòng muốn biết địa chỉ còn lại của Kỷ đại sư là ai.]

[Lầu trên +1]

Trương Ngọc Hương xác nhận người này sẽ làm chứng, để lại thông tin liên lạc, liền đi tìm đến địa chỉ còn lại.

Lần này là ở một khu chung cư cao cấp, bảo vệ ở cổng hỏi Trương Ngọc Hương và Cảnh Tuấn Kiệt tìm ai.

Hai người chỉ có thể nói địa chỉ mà Kỷ Dao Quang cho, không nói được tên cụ thể.

Bảo vệ nghe vậy, lập tức nói: “Vậy xin lỗi, tôi không thể cho hai người vào, xin hai người liên lạc trước, rồi hãy đến.”

 

Trương Ngọc Hương nghe vậy, lập tức hơi sốt ruột.

 

Trì hoãn thêm một khắc, dư luận lại lan truyền thêm một chút , khả năng con trai bọn họ nghe thấy câu chuyện lan truyền sai sự thật càng nhiều thêm một phần .

Trương Ngọc Hương cầu xin: “Xin anh, chồng tôi bây giờ bị oan, rất cần tìm người này giúp đỡ.”

Bảo vệ nghe vậy, cau mày, bất lực nói: “Cô ơi, không phải tôi không muốn giúp cô . Nhưng là cô không có bất kỳ thông tin liên lạc nào của đối phương. Hơn nữa hình như cô cũng không quen biết đối phương, như vậy sao tôi có thể giúp được . Mà nếu hôm nay tôi giúp cô, thì ngay lập tức tôi sẽ đối mặt với việc bị mất việc. Cô thông cảm nhé.”

Nghe bảo vệ nói vậy, Trương Ngọc Hương nhìn Cảnh Tuấn Kiệt, bọn họ cũng không thể vì chuyện của mình mà cố tình làm khó người khác .

Hai người chỉ có thể vẫn luôn đứng chờ ở lối vào , nhưng cứ đứng chờ như vậy, cũng không phải là cách.

Bảo vệ nhìn họ cứ đứng chờ trong vô vọng như vậy , cuối cùng lý trí của anh ta đã thua sự đồng cảm đối với những người cùng khổ , anh ta cắn chặt răng, nhìn trái rồi lại nhìn phải, không nhìn thấy ai , anh ta đầu cũng không quay sang nhìn bọn họ , mà trực tiếp đi sang một bên khác.

Nhìn thấy vị trí gác cổng bị bỏ trống , không còn ai canh gác.

Trương Ngọc Hương nghiến răng, kéo Cảnh Tuấn Kiệt, trực tiếp chạy vào trong.

Giọng của bảo vệ vọng lại từ phía sau, “Hai người không được vào ! Có ai không ?! Có người xông vào rồi!”

 

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.