"Bây giờ con là của em, vậy sau này thì sao? Nếu em ngay cả tên của chúng cũng không được quyết định, vậy em còn là mẹ của chúng sao?”
Người phụ nữ nói , khoé mắt lại như ẩn như hiện lệ quang , trông rất là nhu nhược buồn tủi , muốn có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương .
“Minh Chí, đều tại em không tốt, em không thể sinh con, hu hu.”
Chu Minh Chí thấy vậy, vội vàng nói: “Ai nha, Tiểu Như, em đừng khóc nữa, em muốn đặt là gì ? Anh nghe em. Được không ?"
"Hơn nữa, sau này đừng nói những lời này nữa, đặc biệt là trước mặt hai đứa nhỏ , đây chính là con của em và anh !”
Hoàng Như nghe vậy, lập tức thu thu nước mắt , ánh mắt long lanh nhìn Chu Minh Chí .
“Anh yên tâm, em đều biết, chỉ là, chúng ta sẽ không bị phát hiện chứ?”
Người xem ' diễn ' lúc này chỉ muốn nói một câu , nước mắt thu phóng tự nhiên , quả nhiên là một bạch liên hoa lợi hại a . Có ' bản lĩnh ' !
Nghe thấy ' người yêu ' hỏi vậy , Chu Minh Chí rất tự tin, “Em yên tâm đi, anh đã thông đồng tốt với y tá trưởng rồi. Mọi người đều biết đây là hai thai c.h.ế.t lưu, sao có thể nghĩ chúng còn sống được?”
Chu Minh Chí rất đắc ý.
“Vậy tiếp theo anh định làm gì?”
Hoàng Như hỏi.
Chu Minh Chí nghe vậy, cười nói: “Bây giờ bà thím già kia đã về nhà bố mẹ cô ta rồi. Cô ta vốn đã khó sinh con, sau này, e rằng cũng không sinh được nữa, anh cũng không thích cô ta, đợi cô ta khá hơn một chút, anh sẽ đề nghị ly hôn với cô ta. Tránh cô ta lấy cớ bệnh tật để tranh thủ sự đồng tình , thương hại của mọi người .”
Chu Minh Chí nói như chuyện đương nhiên.
Trong mắt Hoàng Như lóe lên một tia khó chịu khó phát hiện, nhưng rất nhanh đã bị cô ta che giấu đi , cô ta tiếp tục làm nũng: “Vậy sau này anh sẽ không chê em chứ? Vì không thể sinh đứa nhỏ ấy ."
"Em cũng không thể sinh con, đứa trẻ này, vẫn là cô ta sinh cho anh, chắc chắn anh vẫn còn thích cô ta!”
Chu Minh Chí cau mày, “Tiểu Như, nếu anh thích cô ta, anh sẽ trộm con ra ngoài sao?"
"Còn nữa, em đừng có lúc nào cũng nói con không phải của mình, chúng chính là con của em! Nghe rõ không ?”
Hoàng Như nghe vậy, hơi yên tâm.
“Được rồi được rồi, em không phải là do gần đây luôn ở cạnh hài tử, nhìn chúng đáng yêu như vậy , sợ sau này phải xa cách chúng , mới không tránh được nghĩ nhiều một chút sao ?”
Hoàng Như bĩu môi nói .
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.