Lục Tiểu Xuyên đến tiệm cầm đồ, trực tiếp lấy ảnh ra, "Thứ này, các người có không?"
Đối phương liếc nhìn rồi nói: "Có, 100 vạn ."
100 vạn ?!
Lục Tiểu Xuyên lập tức cau mày, không phải anh ta không có tiền, mà là anh thật sự không phải là kẻ ngốc . Giá này, quá đắt!
[Trời ơi, cướp giữa thanh thiên bạch nhật sao ? Trắng trợn như vậy ?]
[Đại thiếu gia, đừng mua, lão nô làm cho cậu một cái!]
[Người giàu chắc sẽ không phải kẻ ngốc đi ?]
"Cho tôi xem trước đã."
Lục Tiểu Xuyên tự chứng minh , mình vẫn còn đầu óc.
Đối phương nhìn nhìn Lục Tiểu Xuyên, nhìn cậu thanh niên này từ khí chất đến ăn mặc cũng biểu hiện phú quý, xem ra không phải là kẻ lừa đảo , cuối cùng đồng ý, đi vào sân sau, một lúc sau, cầm một chiếc hộp đi ra.
Đối phương mở hộp.
Lục Tiểu Xuyên ngẩng đầu nhìn, khi nhìn thấy huy chương đó, cả người đều sững sờ.
"Đây chính là của tôi! Các người lấy ở đâu ra vậy!"
Lục Tiểu Xuyên vốn tưởng là cùng kiểu dáng, không ngờ tới, chính là cái anh đã đánh mất !
Anh rõ ràng quên nó ở nước ngoài, rốt cuộc là chuyện gì vậy, tại sao lại xuất hiện ở đây?
Đối phương nghe anh ta nói, lại đóng hộp lại, "Từ đâu mà tôi có nó , tôi sẽ không nói cho cậu biết, cậu chỉ cần biết, cậu muốn lấy lại, 100 vạn ."
"Đương nhiên, nếu cậu cho tôi một ngàn vạn , tôi có thể cân nhắc có nói thông tin này cho cậu biết hay không ?"
Lục Tiểu Xuyên nghe vậy, cắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-livestream-doan-menh-qua-chuan-toi-tro-thanh-co-van-cho-cuc-canh-sat/1419885/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.