🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nghe vậy, Tư Lâm cũng không nói gì nhiều, chỉ nói: “Có cần Cục Quản lý Đặc thù chúng tôi hỗ trợ không?”

Kỷ Dao Quang liếc anh ta một cái, rồi nói: “Anh mau trở về đi, Cục Quản lý Đặc thù các anh, hiện tại đã bị Vệ Mông thâm nhập như một cái rây rồi."

Kỷ Dao Quang liếc anh ta một cái, rồi nói: "Anh vẫn là mau trở về xử lý chuyện của chính mình đi.Cục Quản lý Đặc thù các anh bây giờ hẳn là đã bị Vệ Mông thâm nhập chẳng khác gì một cái sàng rồi ."

“Anh còn muốn hỗ trợ tôi ? Anh vẫn là nên tự bảo vệ tốt bản thân mình đi đã.”

Kỷ Dao Quang vỗ vai Tư Lâm, rồi trực tiếp rời đi.

Nghe đến đây, Tư Lâm hơi ngạc nhiên, rồi trong lòng giật mình.

Sau khi Tư Lâm trở lại Cục Quản lý Đặc Thù, anh ta lập tức tiến hành một cuộc điều tra nội bộ bí mật.

Quả nhiên, nhiều người đã bị Vệ Mông lôi kéo. Không chỉ vậy, một số kẻ thậm chí còn bắt đầu bán thông tin ra ngoài!

Nếu không phải Kỷ Dao Quang nhắc nhở anh ta , e rằng đợi đến khi Cục Quản lý Đặc Thù cái sàng đều không bằng , anh ta mới phản ứng lại.

Sắc mặt Tư Lâm lập tức sa sầm, anh ta chuẩn bị tiến hành thanh lọc nội bộ.

Về việc này, Kỷ Dao Quang đã sớm đoán trước, nhưng chuyện này đối với cô không quan trọng, đó là vấn đề quản lý của Tư Lâm.

“Trở về rồi à?”

 

Thấy Kỷ Dao Quang, Phó Duật Từ vội vàng bước đến hỏi.

“Cậu đi làm gì vậy?”

Thấy Kỷ Dao Quang trở về hai tay không, Nhan Trị đoán chừng, chắc không phải đi lấy gì, mà là đi làm gì đó.

Nhìn Kỷ Diêu Quang với dáng vẻ thản nhiên ung dung như vậy, e rằng những gì cô làm còn phức tạp hơn nhiều so với những gì họ nghĩ .

Phải thừa nhận, Nhan Trị vẫn khá hiểu Kỷ Dao Quang.

Kỷ Dao Quang thản nhiên nói: “Không có gì, chỉ là đi đốt một đống lửa thôi, các người cứ làm việc của mình đi.”

Cái gì gọi là! Không làm gì, chỉ đốt một đống lửa?!

Phó Duật Từ cau mày, anhtúm lấy tay Kỷ Dao Quang, rồi kiểm tra sơ qua.

"Cậu có bị thương không? Gặp chuyện như thế này, sao cậu không gọi tôi?"

Phó Duật Từ oán trách nói .

Kỷ Dao Quang nhìn Phó Duật Từ nói : “Gọi cậu làm gì? Tôi sợ là nhàn quá nên mang theo kéo chân sau sao?”

Chỉ một câu ngắn ngủi, đủ khiến cho sắc mặt Phó Duật Từ đã xanh mét.

Nga

Anh nghẹn lời hồi lâu, không thốt nổi một chữ. Phải thừa nhận rằng Kỷ Dao Quang nói rất đúng—anh chính là một cái kéo chân sau , nếu anh đi theo , e rằng chỉ thêm phiền phức.

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.