Mặt biển chuyển dần sang màu đen tối, đục ngầu và sền sệt như dầu đen.
Những con sóng cuộn trào, phát ra tiếng ầm ầm như hàng ngàn ngọn núi lửa dưới đáy biển đang chuẩn bị phun trào khiến cả vùng biển sôi sục.
Phía trên bầu trời, từng cụm mây đen khổng lồ cuộn xoáy dữ dội, hình thành một vòng xoáy khổng lồ như muốn hút sạch mọi đám mây trên thế gian.
Không khí dần loãng đi, Đổng Thiên Tâm hệt như một con cá vừa bị vớt khỏi nước, đến hơi thở cũng trở nên cực kỳ khó khăn.
Ở tâm vòng xoáy mây đen, những tia sét bắt đầu lóe lên, tiếp theo là tiếng sấm đinh tai nhức óc, các luồng oán khí tỏa ra điên cuồng. Xen giữa tiếng sét, một tràng cười quái dị vang vọng khắp không gian.
“Hahaha… hahaha…”
Đổng Thiên Tâm run rẩy cả người. Cô nhận ra âm thanh đó, chính là Thái Tuế!
“Tiểu Chúc Long, chúng ta lại gặp nhau rồi. Mấy ngàn năm trôi qua, ngươi vẫn yếu đuối như vậy, hahaha…”
Đổng Thiên Tâm căng tay bám chặt áo Mang Trú.
Mang Trú vẫn điềm tĩnh, nét mặt cương nghị như băng, chỉ hơi nhíu mày rồi bảo: “Sớm hơn dự đoán…”
Đổng Thiên Tâm lo lắng: “Ý anh là gì?!”
Mang Trú quay đầu nhìn cô, ánh mắt sáng rực: “Đừng lo, có ta đây.”
Anh lập tức kết ấn, đôi tay di chuyển nhanh như chớp, chỉ còn lại những ảo ảnh mờ nhòa. Giọng anh vang lên: “Thiên hạ chi linh, tinh khí chi vật, càn khôn hành đức, diệu minh thủy chung, phong hành địa thượng, phi long tại thiên… ”
Toàn thân Mang Trú bừng sáng rực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-mot-tram-trieu-nuoi-mot-con-rong/589503/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.