Tông Khuyết ra cửa, Joel vội vàng theo sau, quản gia thở dài một tiếng, cảm thấy có lẽ tiếng khóc kháng cự tối qua của thiếu niên đã khiến chủ nhân vốn luôn hòa nhã không vui, ông nghĩ một hồi, vẫn dặn dò người hầu ở đây mang thêm một phần trà bánh rồi ra cửa.
Tông Khuyết ngồi bên trong, Joel ngồi bên cạnh hắn, quản gia xách hộp đựng đồ ăn lên xe ngựa, dặn dò người đánh xe xuất phát.
Ánh mắt Tông Khuyết dừng lại trên hộp đựng đồ ăn một thoáng, quản gia giải thích: "Chủ nhân, hôm nay chúng ta xuất phát muộn, mang thêm một phần để tránh đói dọc đường."
"Ừm." Tông Khuyết đáp một tiếng, biết ông có lòng tốt, nhưng lòng tốt này đặt vào người Huyết tộc không cần đồ ăn của con người, chỉ có thể là lòng tốt làm hỏng chuyện, "Chuyện tối qua đừng làm nữa."
Quản gia liếc nhìn thiếu niên đang cúi đầu bên cạnh nói: "Joel đã làm gì khiến ngài không vui ư?"
"Không có, nếu ta cần chuyện đó sẽ tự sắp xếp." Tông Khuyết nói.
"Vâng, xin lỗi, là tôi tự ý an bày." Quản gia nói.
"Ừm." Tông Khuyết nhìn ra phong cảnh vội vã lướt qua ngoài cửa sổ.
Đường xá thời đại này không bằng phẳng lắm, ngồi trên xe ngựa không thể xử lý công việc, nếu không thị lực sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Xe ngựa rất nhanh rời khỏi thành Barron, đi trên con đường đến trấn Mira, tiếng bánh xe nghiền qua đá cuội không ngừng vang lên, trong xe lại rất yên tĩnh.
Quản gia không tự ý lên tiếng, Tông Khuyết lặp đi lặp lại suy diễn kế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-nguoi-re-tinh-dam-sau/2985388/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.