Ánh nến khẽ lay động, đã cháy đến gần cạn. Tiếng côn trùng kêu bên ngoài báo hiệu đêm khuya đã đến.
Sau nụ hôn, Tông Khuyết cúi đầu nhìn răng nanh lóe lên rồi biến mất trong môi thiếu niên, tay v**t v* đôi mắt hơi thất thần của y: "Em ổn chứ?"
"Ừm." Mắt thiếu niên dần lấy lại sự tỉnh táo, đôi mắt xanh biếc tràn ngập ánh nến.
Tông Khuyết vuốt mái tóc ẩm ướt của y, xuống giường nhặt quần áo rơi trên sàn. Tiếng vải áo cọ xát khiến người đang nằm trên giường đứng dậy, ôm lấy hắn từ phía sau. Giọng nói trong trẻo thường ngày giờ mang theo vẻ lười biếng sau khi được thỏa mãn, nghe càng thêm quyến rũ trong màn đêm: "Ngài đi đâu vậy?"
"Ra mồ hôi đầy người rồi, đi gọi người mang nước nóng vào." Tông Khuyết liếc nhìn thiếu niên đang gối đầu lên vai mình nói.
Trong trang viên có người trực ca, ngay cả giữa đêm khuya cũng có người canh gác để đề phòng các tình huống bất ngờ.
"Nhưng tắm xong rồi chẳng phải vẫn ra mồ hôi ư?" Joel l**m môi, lười biếng nói.
Cảm giác này quá kỳ diệu. Mặc dù hơi khác so với cách các Huyết tộc thường làm, nhưng cảm giác mất kiểm soát đó còn thoải mái hơn cả hôn.
"Tắm xong thì đi ngủ." Tông Khuyết nói.
"Nhưng em vẫn còn muốn." Joel nũng nịu thì thầm bên tai hắn.
Đã thích thì phải luôn sở hữu.
"Phải tiết chế." Tông Khuyết kéo cánh tay y lên, nhưng đôi tay trông có vẻ mảnh khảnh đó lại cứng như thép, "Em xuống trước đi."
"Em không xuống! Cái gì cũng phải tiết chế,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-nguoi-re-tinh-dam-sau/2985404/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.