Võ đài được bày ra, các đệ tử song song so tài, thảo luận kiếm ý. Dù có người vì vẻ ngoài của y mà thất thần, nhưng không có ai có ý đồ thèm muốn. Mỗi người đều dốc sức vào việc tu luyện.
Nhạc U so tài với những tiểu bối này vẫn còn dư sức, nhưng để tránh vượt quá giới hạn, vẫn áp chế lực lượng. Nhưng dù vậy, linh khí cũng cạn kiệt vài lần. Y dùng đan dược bổ sung, miễn cưỡng vượt qua một vòng so tài. Nhưng khi muốn tìm hiểu một số tin tức, bản thân đã không còn sức lực gì.
Lẫn lộn đầu đuôi rồi!
Mà khi dùng chút linh khí cuối cùng để quay về Liêu Chất Phong, y vào phòng, cũng không điều tức mà trải giấy bút ra.
"Tạm thời ta không rời đi, nhưng ngươi có biết hậu quả của việc dựa dẫm vào người khác lâu dài không? Đừng để người khác biết chuyện chúng ta trò chuyện. -- Đoạt Hối."
Đoạt Hối là hiệu của y, năm đó... Không, phải nói là hơn trăm năm sau, Đoạt Hối Tôn Giả tung hoành một phương, nếu là y bây giờ nhìn thấy chắc phải sợ chết khiếp, vậy mà bây giờ lại ở đây tự mình nói chuyện với chính mình.
Y cất tờ giấy vào trong nhẫn trữ vật, ngồi trên giường bắt đầu điều tức. Cảm giác chìm xuống quen thuộc lại ập đến.
"Ngươi là ai? Vì sao có thể điều khiển cơ thể của ta? -- U."
"Ta chính là ngươi, ngươi của trăm năm sau. -- Đoạt Hối."
"Ngươi là ta? Làm sao chứng minh? Vì sao ngươi lại đến? Ta đã chết rồi ư? -- U."
Đoạt Hối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-nguoi-re-tinh-dam-sau/2985861/chuong-631.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.