Người đời đều nói ma tu sống tùy tính, chính đạo đôi khi cũng không thể tránh khỏi, chỉ là sẽ không thể hiện ra bên ngoài, vì vậy họ trông có vẻ kiềm chế, nhưng bên trong thì chưa biết.
Nhạc U cầm cuộn tranh nằm trên giường, mở ra, nhìn những nếp gấp hơi lởm chởm. Y chắc chắn Liêu Chất không phải là người cổ hủ, chỉ thừa nhận đạo đồ mà hủy hoại d*c v*ng của con người, nhưng rõ ràng hắn đã nảy sinh tình cảm mà lại cố kìm nén.
Sư đồ trái luân thường? Người kia thật sự sẽ để tâm đến chuyện này ư?
Nhạc U lật từng trang. Ánh mắt của người kia lúc đó còn ẩn nhẫn và sống động hơn cả những gì y vẽ, khiến lưng y nổi da gà, nhưng tim lại đập nhanh hơn. Cảm giác như đang thăm dò giới hạn mất kiểm soát của hắn, nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn.
Thôi vậy, một lần không thành công, thử thêm vài lần nữa nhất định sẽ được.
Còn về vận mệnh tương lai, đến lúc đó hãy tính sau. Tóm lại, báo thù và kết đạo lữ, y muốn cả hai.
Nhạc U lật người nghiêng gối, đặt cuộn tranh sang một bên rồi nhắm mắt lại.
Chuyện kiếp trước, cũng nên chọn lọc mà nói với hắn một chút. Đó là quá khứ thuộc về y.
Mí mắt từ từ khép lại, tạo thành một đường cong duyên dáng và xinh đẹp. Vốn dĩ ngay cả khi ngủ cũng lâng lâng, nhưng vì hơi thở dần chìm xuống, lại pha tạp thêm sự thuần khiết thuộc về thân thể này.
...
Tông Khuyết nhận được tông môn lệnh, rời khỏi Liêu Chất phong đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-nguoi-re-tinh-dam-sau/2985876/chuong-646.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.