“Hô hấp nha, đồ ngốc.” Có người vỗ nhẹ mặt tôi.
Một cái chỉ thị, một cái hành động, tôi theo bản năng mở to miệng hô hấp không khí mới mẻ. Sau một lúc lâu, suy nghĩ mới dần dần quay lại.
“A!—” Tôi hét chói tai, bởi vì đột nhiên ý thức được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. ── Tịch Hâm, hắn! Hắn! Hắn hôn tôi!
Tôi đột nhiên thét chói tai hiển nhiên dọa Tịch Hâm nhảy dựng, bởi vì hắn đang dùng một loại ánh mắt hơi hơi hờn giận nhìn tôi.
“Cậu – cậu – cậu —” Tôi giơ ngón trỏ chỉ hắn, bởi vì tôi thật sự rất chấn động, cho nên ngay cả nói cũng nói không xong.
“Tôi cái gì?” Bàn tay vươn ra được bao trọn trong lòng bàn tay hắn, không chỉ không có nửa điểm giác ngộ, lại còn dùng ánh mắt sâu thẳm khiến cho tôi sợ hãi này mà nhìn chăm chú vào tôi.
“Cậu – cậu vừa mới…”
“Hôn anh.” Có người thay tôi nói tiếp lời còn lại.
“Nhưng tôi là nam mà!” Tôi rống.
“Cho tới bây giờ tôi vẫn không nghĩ rằng anh là nữ.”
Tôi chóng mặt.
“Tôi là thầy của cậu!” Cảnh trước mắt dần biến thành màu đen.
“Tôi biết.”
“Cậu biết mà lại còn…” Thiếu chút nữa bị sặc nước miếng.
“Vậy thì sao, ai quy định học sinh không được thích giáo viên của mình?” Hắn vô lại nói.
“Vấn đề là…” tôi há mồm muốn bác bỏ.
“Haiz, xem ra anh ngơ ngơ ngác ngác vẫn có vẻ đáng yêu hơn.” Giọng nói gần như là thở dài, gương mặt từ cúi xuống, phóng đại càng lúc càng gần tôi.
Đầu – lại đình chỉ!!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-nhan-su-bieu/78231/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.