Ta không làm hoàng đế
Vọng Nguyệt nghĩ nghĩ, hỏi: “Văn Tể, vì sao ngươi nhất định muốn ta làm hoàng đế? Ta tin tưởng đại ca so với ta càng thích hợp với vị trí này.”
“Điện hạ, ngài có tài, ngài có phẩm đức, nhìn đại hoàng tử có thể xem là một người vĩ đại, nhưng so với ngài lại kém cỏi hơn rất nhiều!”
Vọng Nguyệt gật đầu, thì ra là thế, hắn chỉ là hâm mộ tài tài thơ cả của Vọng Nguyệt, Vọng Nguyệt lo lắng nếu hắn biết được trước đây hắn đã nêu ra nhiều ý kiến cho y để giải quyết quốc sự, nếu là như vậy, hắn cũng liền bất lực , “Văn Tể, ở tài thi thơ, ta tự nhận đệ nhị cũng không có người dám nhận thứ nhất, ngươi nghĩ vậy sao?”
Trương Văn Tể kỳ quái, ngũ hoàng tử quá thật quá khiêm tốn, nhưng đó là sự thật, đích xác ngũ hoàng tử chính là văn chủ không ai có thể sánh bằng.
“Ngươi cho rằng một người chỉ biết thi họa thì có thề làm hoàng đế tốt ?” Ngăn cản Văn Tể mở miệng, Vọng Nguyệt thản nhiên nói , “ Ta tính cách ôn hòa, bất quá chuyện này không đáng để ta tức giận, người cho rằng ta không thể tiếp thu cũng được, ta không thể nào làm một hoàng đế tốt.”
“Trương đại nhân, rất vui được ngươi tín nhiệm, nhưng hy vọng ngươi hảo hảo ngẫm nghĩ lại, là một hoàng đế tối thiểu phải có khí chất, mà đại ca ta, tuy rằng thoạt nhìn băng lãnh ( tác giả : trên thực tế là thế ),nhưng khi ngươi nhìn hắn, ngươi có dám nhìn vào ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-nhi-luu-tinh/2543000/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.