Mạnh Vân Trạch phát hiện Diệp Thư Vân nhìn thoáng qua nơi này, vội lắc mình lui về sau một bước, trốn đằng sau cây chuối tây, tránh đi ánh mắt Diệp Thư Vân. Diệp Thư Vân vội vàng giơ tay chống cửa sổ, duỗi cổ xem Mạnh Vân Trạch, nhưng nàng không thấy cái gì, cũng không phát hiện hắn.
Tú Ngọc đem một ly trà an thần tiến vào, thấy tiểu thư nhà mình vịn cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vì thế hỏi nàng: "Bên ngoài có cái gì mà tiểu thư nhìn như vậy?"
Diệp Thư Vân đầu cũng không rảnh quay lại, nói: "Ta hình như thấy hầu gia ở bên ngoài."
Tú Ngọc nghe nói, chạy nhanh lên trước, kéo tiểu thư nhà mình xuống nói: "Tiểu thư ngốc của ta, người mau tình táo lại đi. Hầu gia đến tột cùng có gì tốt lại đáng để người một lòng dâng lên cho hắn như vậy?"
Hai ngày trước ca ca của Tú Ngọc đón dâu, nàng xin Diệp Thư Vân cho nghỉ về hỗ trợ. Nào ngờ nàng chỉ về có hai ngày, trở lại Mạnh phủ đã nghe người hầu nghị luận hầu gia cùng tiểu thư nhà mình cảm tình không tốt, sợ là sẽ có chuyện không hay. Sau khi nghe ngóng kỹ càng, nàng mới biết được thì ra hôm qua sinh nhật Mạnh Vân Trạch, hắn lại làm ra chuyện không phúc hậu như vậy.
Thật là vứt bỏ một mảnh tâm ý của tiểu thư nhà mình.
Nếu là biểu thiếu gia, cho dù tiểu thư đem trứng toàn bộ nấu hết, biểu thiếu gia nhất định luyến tiếc mắng tiểu thư nhà mình một chữ nửa câu.
Tú Ngọc ấn tay đang ngo ngoe rục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-phu-khong-huu-the/1754206/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.