Theo lời Diệp Định An, Diệp Hữu Thành phạt nàng mỗi ngày quỳ nửa canh giờ đều là nàng tự làm tự chịu, phụ thân hẳn là muốn trị cái tính không sợ trời không sợ đất của nàng, miễn cho ngày sau còn gây họa lớn hơn nữa.
Lời đồn đãi truyền bên ngoài càng ngày càng không đáng tin, cũng đem nàng miêu tả đến khó lòng chịu được. Xem ra hiện giờ, ở chính sảnh nàng quỳ mỗi ngày này, ngược lại còn là một nơi tốt đẹp, không cần phải nghe nhàn ngôn toái ngữ bên ngoài làm nhiễu loạn tâm thần, cũng không cần đối mặt với các ánh mắt khác thường của đồng môn, ngược lại làm nàng càng thấy thư thái hơn một chút.
Nàng ở chính sảnh quỳ mỗi một ngày đều suy nghĩ, lúc này đây nàng nên thua cuộc hay vẫn tiếp tục đánh cuộc?
Mới đầu mấy ngày, nàng còn có thể tự lừa dối chính mình có thể thắng, qua mấy ngày, nàng nhìn nóc nhà vuông vức, bỗng nhiên ý thức được nàng đã thua rồi, có lẽ từ lúc bắt đầu, trận đánh cuộc này chỉ là chính là nàng vì mình bịa đặt một giấc mơ, nàng tự ở trong mộng một mình vui sướng, khổ sở, chờ đợi. Chỉ đổ thừa tại nàng khả năng mơ mộng quá lớn, đến nỗi bất tri bất giác tin tưởng giấc mộng này là sự thật, mà cũng nghĩ rằng trò đánh cuộc này thật sự tồn tại. Nhưng kỳ thật, với Mạnh Vân Trạch mà nói, nàng chỉ là một vị khách qua đường hắn vội vàng liếc mắt nhìn qua, mặc dù hắn thật sự có hổ thẹn, cũng không đáng vì nàng đánh đổi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-phu-khong-huu-the/1754220/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.