Tú Ngọc lần đầu tiên thấy Diệp Định An lạnh lùng sắc bén như thế, sợ không nhẹ, lắp bắp nói: "dạ... vâng, đêm đó tiểu thư nghỉ ngơi sớm."
Diệp Thư Vân lại giống đứa ngốc không hiểu khổ tâm của Diệp Định An, phủ nhận nói: "Quan gia nếu không tin, có thể đi ngoài thành Hương Sơn hỏi. Ngày ấy trên đường trở về, ta cùng hầu gia từng gặp một vị tiểu đạo sĩ, hắn có thể làm chứng lời nói của ta."
Diệp Định An tức giận đến nói không nên lời, xem ra Diệp Thư Vân quyết tâm muốn đánh đổi danh tiết chính mình để chứng minh quan nhân trong sạch.
Mạnh Vân Trạch bị kẹp ở giữa huynh muội hai người, không tiện nói chuyện, ánh mắt thoáng nhìn thấy thần sắc Thẩm Hàng Khải ảm đạm, không biết vì sao hắn làm ra khuôn mặt u sầu vậy.
Chốc lát, Mạnh Vân Trạch cũng không giải thích được đoàn đay rối rắm này, hướng người nọ nói: "Trước ngực người chết có hai vết thương, một chỗ là vết thương trí mạng, một chỗ khác là vết thương nhẹ, vết thương nhẹ này là do kiếm của ta làm." Mạnh Vân Trạch dâng lên bội kiếm của hắn nói: "Đây là bội kiếm của ta, thỉnh cầu so sánh đối chiếu một chút vết thương trên người chết là có thể chứng minh."
Mạnh Vân Trạch dừng một chút, lại nói: "Còn có, vết thương trí mạng trên người người chết là một nhát đao ở ngực, mà hướng đâm từ miệng vết thương cho thấy là từ trái qua phải, điểm bị đâm sâu nhất cũng là da thịt bên sườn trái, có thể thấy được người gϊếŧ hắn hẳn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-phu-khong-huu-the/1754229/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.