Sau khi rời khỏi, Túc Hoài Cảnh không lập tức trở về Ngự Sử Đài mà đi vòng đến tháp Vấn Thiên.
Tháp Vấn Thiên là một tòa tháp bảy tầng do Nhân Thọ Đế đặc biệt xây dựng bên ngoài hoàng cung. Từ khi Tuệ Miễn đến, hắn ở trong đó tụng kinh cầu phúc, thỉnh thoảng được triệu vào cung giảng kinh.
Xe ngựa dừng ngoài tháp, Túc Hoài Cảnh xuống xe, trước tháp có hoà thượng gác cửa, thấy người đến thì vào tháp báo tin, sau đó dẫn Túc Hoài Cảnh lên từng tầng một.
Bên trong tháp nguy nga lộng lẫy, Phật tự nổi tiếng nhất thế gian cũng không thể so bì với nó.
Ba tầng đầu là tượng Phật bằng vàng, ba tầng kế là kinh sách Phật giáo, tầng trên cùng được khóa lại, bình thường không cho người vào.
Tuệ Miễn đang ngồi chép kinh ở tầng năm, hoà thượng dẫn Túc Hoài Cảnh đến cửa, cung kính gõ cửa: “Sư thúc, Túc đại nhân đến.”
Khi ở Đà Lan tự, chúng sinh thường được gọi chung là thí chủ, trong tháp Vấn Thiên, những người qua lại đều là vương hầu tướng quân, quan cao chức trọng.
Bên trong vang lên giọng nói trong trẻo, hoà thượng mở cửa mời Túc Hoài Cảnh bước vào.
Mùi đàn hương lượn lờ trong phòng, kinh sách chất đầy các giá cao, Tuệ Miễn ngồi sau bàn, dáng ngồi đoan chính cao quý, tay cầm bút, từng nét bút toát lên phong thái, không giống một vị cao tăng đắc đạo, mà giống như một công tử ôn nhuận như ngọc nhà nào đó.
Lần đầu Túc Hoài Cảnh chính thức gặp hắn, ánh mắt dừng lại một thoáng trên mái tóc bạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-phu-om-yeu-benh-tat/178677/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.