Vừa dứt lời, Giản Hành Chi giáng liên hoàn đấm.
Tốc độ ra quyền của y cực nhanh, Tạ Cô Đường vốn không có chỗ đánh trả, chỉ có thể dùng tay che mặt, lùi liên tục về sau.
Tần Uyển Uyển vội vàng bước lên kéo Giản Hành Chi, gấp gáp nói: “Sư phụ! Là Tạ đạo quân! Là y giúp con!”
“Giản đạo quân, đừng đánh nữa! Nam Phong thò đầu khỏi ngực Tạ Cô Đường, vội lên tiếng: “Đây là Tạ đạo quân đó!”
“Tạ Cô Đường?” Giản Hành Chi bị Tần Uyển Uyển kéo, còn chưa kịp nói gì, bỗng trên lầu cao truyền đến tiếng quát lạnh lùng: “Bắt người lại!”
Tiếng nói vừa dứt, linh lực đánh thẳng về phía bọn họ.
Giản Hành Chi túm lấy Tần Uyển Uyển nhảy sang một bên.
Chỗ họ vừa đứng nổ “ầm” , mặt đất lõm một hố sâu.
Mười mấy luồng linh lực nối đuôi xông lên đuổi theo bọn họ phát nổ tựa như trái bom.
Hai người nhắm về phía cửa sổ chạy như điên.
Giản Hành Chi hô to: “Đi mau!”
Dứt lời, y và Tần Uyển Uyển cùng nhảy ra ngoài cửa sổ, rớt xuống mái ngói gần đó, cả hai một trái một phải ăn ý chạy ra ngoại thành.
Tạ Cô Đường mang Nam Phong nhanh chóng đuổi theo.
Một con cự long hóa từ linh khí bám sát đằng sau bọn họ.
Ba người một thú bị đuổi chạy tán loạn.
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi vừa chạy vừa không quên mắng nhau.
“Đang yên đang lành, người đánh Tạ đạo quân làm cái gì? Người không cứu ta, còn không cho người khác cứu hả?”
“Chẳng phải ta ném con lên sao?! Ném rồi không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-phu-tung-la-long-ngao-thien/2046683/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.