Lúc Giản Hành Chi nói chuyện, gió đêm ấm áp khẽ lướt qua mái tóc mềm mại của y, ngũ quan vốn dĩ lạnh lùng mang theo chút dịu dàng.
Tần Uyển Uyển không khỏi ngây người.
Cũng chính lúc này, Nam Phong, Thúy Lục, Tạ Cô Đường dẫn đám đông tràn lên.
Rất nhiều kiếm tu bao vây Tần Uyển Uyển ở giữa, giống như một đám theo đuổi idol hô to: “Tần đạo hữu, ký tên cái đi!”
“Tần đạo hữu, sờ kiếm của ta đi, tăng vận khí!”
“Tần đạo hữu! Cô nhìn ta này, Tần đạo hữu!”
Hành động của Thúy Lục và Tạ Cô Đường rất nhanh, một trái một phải bảo vệ nàng ở giữa, Nam Phong mở đường phía trước.
Thúy Lục kéo tay nàng, xúc động nói: “Uyển Uyển, muội giỏi lắm! Ta chưa từng thấy đấu pháp này bao giờ!”
“Đừng chen nữa!” Tạ Cô Đường vừa độ linh lực cho nàng, vừa giơ tay lên chắn người, chừa một con đường cho nàng: “Người đang bị thương, đừng chen nữa!”
Tần Uyển Uyển mỉm cười nhìn người xung quanh.
Trước giờ kiếm tu luôn đãi ngộ kẻ mạnh thế này, nghe nói năm đó Giản Hành Chi xuất hành, vô số người hâm mộ nam đều chạy từ xa tới xem trận đấu.
Nàng vui vẻ đi giữa đám người, mỉm cười tiếp nhận ký tên, đi về khu nghỉ ngơi, bắt đầu băng bó vết thương.
Giản Hành Chi ngồi xổm ở bờ sông đổ đá, xa xa nhìn học trò nhỏ của mình.
Y vừa thương cảm vừa chua xót.
Y rất vui Tần Uyển Uyển có thể trưởng thành nhanh như thế, lại vừa buồn vì Tần Uyển Uyển trưởng thành càng nhanh có nghĩa là phi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-phu-tung-la-long-ngao-thien/2046817/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.