Triệu Băng nhìn thấy ngẩn ngơ, khẽ động khóe miệng, trên mặt chậm rãi hiện ra một chút tươi cười.
… Quả nhiên thú vị.
Hắn híp mắt nhìn lại gương mặt Như Mặc không chút biểu tình kia,cảm giác hô hấp dần dần nhanh hơn, chả lẽ đã lâu không có làm nên bệnh cũ lại bắt đầu phát tác? – hôm nay lại gặp một chuyện hứng thú như vậy, liền nhịn không được nghĩ muốn ngoạn thử một phen.
Tuy rằng đây không phải lúc phù hợp, nhưng hắn hết lần này đến lần khác gặp khổ sở lại bị đuổi giết khiến cho vạn phần chật vật, một chút phóng túng cũng không tính quá phận đi?
Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy dưới chân có chút động, Như Mặc nhẹ nhàng như bay nhảy lên cây, nói: “Vương gia, tạm thời không có nguy hiểm .”
“Ân.” Triệu Băng gật gật đầu, liếc nhìn y hỏi, “Ngươi bị thương ?”
“Một chút tiểu thương, không đáng trở ngại.” Như Mặc cũng không quay đầu lại nhìn miệng vết thương ở trên vai, vẫn là thói quen cúi đầu, thanh âm vững vàng, hoàn toàn không có biến đổi.
Mái tóc được buộc gọn ở phía sau vì giao đấu với đám hắc y nhân vừa nãy mà giờ đã xõa hết cả, hỗn độn, rối tung trên vai, vừa mới lộ ra chiếc cổ trắng nõn, vào thời khắc nhập nhoạng giữa sáng và tối, còn mang theo vài phần hương vị mê hoặc nhân tâm.
Triệu Băng đột nhiên có chút miệng lưỡi khô rát.
Tay phải nắm lại, đã định vươn ra nhưng rồi lại miễn cưỡng nhịn xuống, mặt giãn ra cười nói: “Hiện tại đã không còn sớm, xem ra hôm nay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-quan-cuong/123128/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.