Edit: Yuu
Chuyến bay về Đế đô buổi chiều hôm sau, lúc hạ cánh đã là sẩm tối.
Tới bây giờ, Thích Vãn vẫn chưa trả lời tin nhắn của Tằng Đình, chính xác là không biết nên trả lời thế nào.
Đế đô vào đông, gió lạnh rét thấu xương.
Công ty sắp xếp xe đón sân bay, xe rẽ vào đường cao tốc chạy thẳng đến Trúc sơn Vân Thành.
Ở trên xe Thích Vãn đặt luôn vé may bay tới đoàn phim, lại nhắc Dụ Kiêu mấy ngày này nghỉ ngơi cẩn thận.
Nếu có chuyện gì có thể gọi cho cô bất cứ lúc nào, có thể nói là trợ lý đặc biệt tận tụy với công việc.
Đến biệt thự, Thích Vãn xuống xe chuyển hành lý giúp Dụ Kiêu, bởi vì đầu óc không để ý nên không cẩn thận làm đứt tay.
Bành Khang Khang tiến lên giúp cô nhấc vali xuống: “Cô làm sao vậy, từ hôm qua bắt đầu không yên lòng, làm chuyện nhỏ này mà cũng đứt tay.”
Thích Vãn hút máu đầu ngón tay: “Có sao?”
“Đương nhiên là có.”
Dụ Kiêu mở cửa, Bành Khang Khang mang vào giúp anh còn muốn nịnh nọt mang hẳn lên phòng.
Tiểu tử này đúng là xảo quyệt, tiến vào đoàn phim đã có thầy trang điểm nên Bành Khang Khang tạm thời không cần đi theo, cậu ta sợ Dụ Kiêu quên mình nên nhân cơ hội lấy lòng.
Dụ Kiêu không khách khí, chỉ hướng phòng giữ quần áo tầng ba để cậu ta chuyển lên là được.
Anh quay đầu nhìn thoáng qua Thích Vãn chưa vào cửa còn đang ngẩn người bên cạnh xe, anh đi đến tủ âm tường bên cạnh tìm hòm thuốc.
“Nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-ruou-tren-moi/507874/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.