Cức Châu có đặc sản táo giòn, là món ăn vặt làm từ táo tàu tươi phơi khô, giòn tan thơm ngọt.
Thôi Minh Húc nếm vài miếng, vị rất ngon, chợt nhớ hình như Tề Gia rất thích ăn vặt. Suy nghĩ dao động, tự mình chọn ba sọt lớn. Sợ bị Tề Gia gửi trả về, đành phải dâng tấu tâu rằng tiến cống vào cung. Dù sao thì hoàng đế đối xử với Tề Gia vô cùng tốt, mấy món này nhất định sẽ không quên để cho Tề Gia một phần.
Tối hắn nằm trên giường nghĩ lại thấy tức, tặng quà cho Tề Gia mà còn phải qua tay tên hoàng đế nọ, nhưng chẳng còn cách nào, ai kêu người ta bây giờ nơi nơi đều đè đầu hắn chứ?
Chẳng bao lâu sau, có thư từ kinh thành. Thôi Minh Húc vừa nghe thông tri, nhảy cao cả ba thước, kích động chạy ra thư phòng nhận thư, gấp đến độ suýt chút nữa vấp phải bậc cửa. Hắn mở lá thư cướp được ra đọc, ra là Ninh Hoài Cảnh gửi tới, như thể khi đói khát khó khăn lắm mới nhặt được một cái bánh bao nhưng cắn vào rồi mới phát hiện ra nó đã bị thiu.
Thôi Minh Húc rủa thầm, đồ sói đuôi bự [1] vô tâm, hắn đến Cức Châu đã được hai ba tháng, vừa gửi đã cho hắn toàn mớ giấy lộn. Chẳng nói được lời hay, câu mở đầu là: “Minh Húc à, cái món gọi là táo giòn ăn ngon ghê, ngươi tiến cống hả? Còn không?”
Hết rồi! Nếu muốn ăn thì tự tới Cức Châu mà hái. Mấy lời lảm nhảm lê thê dài dòng phía dưới cũng lười đọc, Thôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-than/1966791/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.