Trời cao mây thưa, cảnh đẹp ngày thu chưa giảm lướt qua giữa khe hở cành cây, chùm tia sáng lộng lẫy như ánh vàng từ phía chân trời bao phủ khắp nơi, lớp cỏ khẽ trở mình, chiết xạ ra từng gợn sóng ánh vàng, các cờ xí đủ màu phần phật đón gió, phấp phới ở trong ánh sáng chói mắt.
Đại điển đi săn thú mỗi năm, ý chỉ biểu hiện rõ uy nghiêm, đoàn kết lòng người, cũng là một cơ hội tốt để hoàng tộc, dòng dõi quý tộc thể hiện mình.
Giờ phút này nữ quyến ngồi trên chiếu, nữ tử giỏi về cưỡi ngựa săn bắn tính toán thử một lần cũng không nhiều, đa số nhân cơ hội tìm kiếm phu quân con rể tốt, từng tốp từng đám kích động chỉ trỏ, thỉnh thoảng phát ra từng trận tiếng cười duyên.di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
"Này, ngươi muốn tham gia săn bắn sao?" Giọng nói trong trẻo vang lên từ sau lưng, có người khẽ vỗ bả vai Vị Vãn.
Nàng quay đầu lại, đã thấy một cô gái thân hình nhỏ nhắn nháy mắt với nàng, thanh trên khuôn mặt xinh đẹp không dính bụi trần mang biểu cảm đáng yêu.
"Ta là đại phu." Vị Vãn đáp, cười thản nhiên.
"Ồ." Rõ ràng cô gái có chút thất vọng, "Ta thấy một mình ngươi ở trong này, cũng không nói chuyện với những nữ nhân kia, cho rằng ta có thể kết bạn nữa chứ."
"Ngươi muốn tham gia?" Vị Vãn có chút kinh ngạc đánh giá dáng người nhanh nhẹn của nàng ấy – thoạt nhìn nàng ấy chỉ là một cô gái mảnh mai nhỏ nhắn mà thôi.
"Ừ, đương nhiên, ta đã đợi thật lâu rồi!" Cô gái hào khí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-van/246304/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.