Khoảnh khắc Thích Nam mở mắt ra, một khối lông xù thật lớn bỗng dưng đập vào mắt. Cô sợ hết hồn, phản xạ có điều kiện muốn gạt phăng đống lông trên đầu của mình ra, và cô quả thật đã làm như vậy. Nhưng mà cô đã đánh giá quá thấp sức nặng của sinh vật lông mềm này, hai tay vừa mới đưa lên liền bị đè cái bịch xuống.
Thật giống như một trái bom nổ hạng nặng ngay giữa mặt, Thích Nam bị chẹn ngang họng mất tiếng ngay lập tức.
Dường như sinh vật lông xù mập mạp rất thích vị trí dưới đít của nó, ủn tới ủn lui, xòe móng vuốt ra, nhàn nhã liếm liếm lên đó, nhìn ra sẽ không di chuyển sang chỗ khác trong thời gian ngắn tới đây.
Sự thong dong của nó kết thúc rất nhanh, bởi vì có một bàn tay xuất hiện ôm nó đi.
Nhìn thấy ánh sáng, Thích Nam hít vào một hơi thật sâu, bổ nhào tới muốn trình diễn một màn báo thù máu tanh.
Một tay chận lại bả vai của cô, giọng nói có phần bất đắc dĩ: “Đừng làm rộn, cẩn thận đừng để chân bị thương.”
Im lặng nằm trong lồng ngực thoải mái, Bàn Thu liếm liếm bàn chân mập mạp, dùng ánh mắt miệt thị nhìn xuống chủ nhân của mình.
Thích Nam trừng mắt hung hăng, liều mạng bổ nhào sang chém giết.
Dung Trình tiếp đón cô nhào lên, đồng thời một thân một mình khống chế cô. Sau khi người kia giương nanh múa vuốt một hồi, mệt mỏi thở hào hển, chỉ còn lại sức để trợn mắt.
Bất quá lần này, cô chuyển dời cừu hận của mình từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-vay-chung-minh-ly-hon/464881/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.