Đợi Lục Tư đến nhà họ Trần rồi mới chính thức hiểu rõ cái gì gọi là ‘một cái nhấc tay’ thực sự.
Con trai con gái một đêm không về, mặc dù đã gửi tin, nhưng sáng sớm Trần Như Ngọc vẫn đợi ngay cửa.
“Bắc Bắc, Cận Nam, hai con về rồi?”
“Mẹ… sao mẹ đứng đây?” Trần Bắc Bắc tiến lên đón, đỡ Trần Như Ngọc, thoáng lo lắng, “Không phải nói sức khỏe mẹ không tốt sao, còn đứng ngay cửa chờ bọn con?”
“Không có gì mà. Mẹ biết chừng mực. Được rồi…” Trần Như Ngọc cũng trông thấy Lục Tư ở phía sau, “Vị này là….”
Trần Bắc Bắc và Trần Cận Nam chẳng quen nói dối, lúc này chả biết nói sao.
Trái lại Lục Tư thoải mái đi tới, “Chào dì, tôi là Lục Tư, cô Bắc Bắc đã giúp tôi một đại ân, nên tôi đưa hai người họ về.”
“Giúp?” Trần Như Ngọc thoáng mê man, “Nó… nó có thể giúp cậu chuyện gì?”
Lục Tư cười, “Nhắc tới cũng khéo, anh họ tôi là chủ nhân ngôi nhà hiện tại cô Bắc Bắc làm, tối qua anh họ tôi uống say ngã từ cầu thang xuống, suýt ngủm, là cô Bắc Bắc cứu anh ấy. Tôi thay mặt anh họ tôi tới cửa nói lời cảm ơn ạ…”
Vừa nghe là chuyện tốt, nhất thời Trần Như Ngọc cũng thả lỏng.
“Chỉ giúp đỡ thôi, không có chi, không có chi.”
Lục Tư cười, đỡ Trần Như Ngọc, “Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo [1], đương nhiên, ân huệ của dì cũng không phải chỉ có tích thủy chi ân với nhà chúng tôi.”
Nếu Trần Bắc Bắc thực sự là Phan Lôi, ân tình này quả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/viec-xau-trong-nha/41290/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.