Lục Chung hình như không có hứng thú quá lớn với tình thương của cha gì đó.
Thỉnh thoảng Phan Lôi sẽ nói về đề tài này với anh, chẳng qua cảm giác Lục Chung cho cô cũng không quá quan tâm.
Hình như anh không thích Lục Thanh Dương. Tình thương của cha gì đó, đối với anh mà nói chỉ như mây bay.
Phan Lôi âm thầm suy nghĩ, hai cha con này sợ rằng không chỉ cần mỗi thời gian. Sau khi Lục Tự giết người, công ty điện ảnh kia vẫn không trả lại cho Lục Chung.
Phan Lôi kêu oan dùm Lục Chung.
Nhưng cô không ngờ, Lục Tự đang sứt đầu mẻ trán vì công ty điện ảnh đó.
Lục Tự biết Lục Thanh Dương đã có khoảng cách với hắn, kể cả chuyện hắn bất hòa với Chung Phỉ Phỉ cũng biết.
Sau khi Chung Phỉ Phỉ từ resort trở về hoàn toàn thất thế, toàn bộ phim ảnh tham gia đều bị cắt hết, hóa ra hợp đồng cũng có thể dùng để viện cớ hủy hợp đồng.
Không chỉ thế, cô ta còn mắc một căn bệnh kỳ quặc, da dẻ bắt đầu thối rữa.
Cô ta đến bệnh viện khám, bác sĩ đều nói là do một loại độc tố hiếm thấy, mà cả trong lẫn ngoài nước đều chưa từng nghe, bọn họ còn đang nghiên cứu.
Đối với Chung Phỉ Phỉ mà nói, gương mặt là thứ quan trọng nhất với cô ta, mắt thấy gương mặt từ từ nổi đầy bọc mủ, tấm lá chắn cuối cùng của Chung Phỉ Phỉ cũng không còn, cô ta từng tới chặn đường Lục Thanh Dương.
Nhưng gương mặt đó, Lục Thanh Dương chỉ liếc mắt nhìn rồi chán ghét
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/viec-xau-trong-nha/41328/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.