Ba con Nguyên Thú im lặng hồi lâu, chẳng ai nói với ai tiếng nào.
Ngoại trừ mãng xà sắc cam chưa thể sử dụng ngôn ngữ nhân loại ra thì Minh Tuấn và ong chúa như đang chiến tranh lạnh.Ong chúa lên tiếng trước:"Có vẻ tất cả chúng ta đều đã an toàn.
Vậy ta xin phép rời đi."Minh Tuấn đáp ngay:"Khoan! Ngươi định không trả ơn cứu mạng của ta sao?""Cần gì ta phải trả? Ta còn hận ngươi thấu xương đây này.", Phệ Tu Phong lạnh lùng mở miệng."Sao ngươi thù dai thế nhỉ? Ta đã giải thích rằng ta không cố ý mà.
Ngươi thê thảm như thế là do ngươi chứ? Sao cứ một mực đổ hết lên đầu ta?", Minh Tuấn cau mày không vui.
"Hừ!", Phệ Tu Phong mặc dù hiểu trong lời của người thanh niên tóc đỏ có ý đúng nhưng nó chả thèm quan tâm, vẫy vẫy đôi cánh suy nhược lảo đảo bay đi.
Bịch!Chưa được bao xa, tầm mươi mét, ong chúa rơi từ trên không xuống như bịch muối vô hại.
Trận chiến vừa qua Phệ Tu Phong đã sử dụng sức mạnh vượt quá khả năng thân thể cho phép dẫn tới suy kiệt trong thời gian dài là điều hết sức bình thường."Ngươi chưa khỏe hẳn đâu.
Nghỉ ngơi chút đi.
Ta có chuyện muốn bàn với ngươi.", Minh Tuấn nhàn nhạt nói, xong rồi chậm rãi nhắm mắt tiến vào trạng thái tu luyện.Phệ Tu Phong chẳng hỏi chẳng rằng tìm một chỗ đẹp đẹp tĩnh dưỡng.Mãng xà lại không thèm để ý đến con ong kia, trong mắt nó chỉ có Minh Tuấn, nó quấn thành vòng tròn quanh hắn như thủ hộ cho chủ nhân.Chẳng biết qua bao lâu, ba con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/viem-than/490560/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.