Phượng Tử Hi lẳng lặng nhìn hắn, đôi mắt đột nhiên ấm áp vời vợi, như thể đang nhớ lại điều gì, hạ giọng nói: “Có một người trước kia vì gặp ta ở Huyễn Hư đảo, cũng chẳng cần mạng mình.”
Dứt lời, viết vài chữ vào lòng bàn tay Lưu Quang.
Lưu Quang không nghĩ đến phương pháp đơn giản như thế, chần chừ một lát rồi gật đầu với Phượng Tử Hi, sau đó quay lưng bước đi. Nhưng bước chân cậu lảo đảo, khập khiễng suýt ngã xuống đất.
Phượng Tử Hi vội đỡ tay cậu, nói: “Lưu Quang ca ca, em quả thực đã không còn sống được mấy ngày, anh…”
“Ta và cậu không còn gì để nói hết.”
Lưu Quang khoát tay, từng bước đi về phía trước không hề nhìn lại.
Sắc trời tranh tối tranh sáng, cảnh vật xung quanh hoàn toàn xa lạ.
Mỗi một bước chân hạ xuống đều như dẫm lên đầu mũi đao, đau đớn kịch liệt từ gan bàn chân dồn lên, chẳng biết thân đang ở nơi nào. Trán cậu ướt đẫm mồ hôi lạnh, hai mắt đã nhòe cả đi, nhưng chỉ một lòng tìm đến nơi có nước, đáng tiếc lực bất tòng tâm, chẳng bao lâu lại ngã xuống đất.
Bóng tối lại chồm đến.
Lưu Quang cố gắng giáy dụa, nhưng cuối cùng bất tỉnh đi trong đau đớn.
Khi tỉnh lại bên tai vấn rất ồn ào, cậu vừa mở to mắt, đã thấy hai thiếu nữ một đỏ một tím vây ở bên giường, líu lo không ngừng.
“Tỉnh rồi, Lưu Quang tỉnh rồi!”
“Cám ơn trời đất, sợ muốn chết đi được.”
“Đúng thế, nếu cả Lưu Quang cũng xảy ra chuyện, chúng ta biết phải làm thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vien-ngoc-ke-ben/100625/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.