Lưu Quang sắc mặt thay đổi, nhưng không nói lời nào.
Cậu vốn chỉ là một hạt ngọc bình thường, bầu bạn bên cạnh Bạch Thất Mộng mấy trăm năm, ngày đêm hấp thụ linh khí trời đất, đến một ngày thì bỗng nhiên hóa thành hình người.
Vì nguyên thân(1) của cậu đầy màu sắc lưu quang(2),ấm áp khiến người yêu thích, nên Bạch Thất Mộng cho cậu cái tên Lưu Quang này, rồi luôn mang theo cậu bên cạnh, cũng có thể gọi là đã mê thích lại càng thêm được sủng ái.
Đáng tiếc, cậu lại cầu mong thứ mình không thể nào có được.
Từ khi biến thành hình người, liền có thất tình lục dục(3),biết khóc, biết cười, biết tức giận, không bao giờ muốn làm một món đồ nữa.
Cậu… quả chỉ là ôm hy vọng hão huyền sao?
Lưu Quang nhắm mắt, hồi lâu sau mới mở miệng: “Điện hạ quả là có con mắt hơn người.”
Đàm U mỉm cười, tay áo phất lên một cái, đã xuất hiện ngồi xuống bên hồ nước, lại hỏi: “Tiểu minh châu, cậu tên là gì?”
“Điện hạ tới, không phải vì để kết giao với Bạch Hổ đại nhân sao? Để ý một người tùy tùng nho nhỏ như tôi làm gì?”
“A, ngươi thú vị hơn Bạch Thất Mộng nhiều.”
Hắn vẫn dùng giọng điệu thờ ơ, không biết là đang đùa cợt hay nghiêm túc. Lưu Quang nghe mà mí mắt giật giật, nhịn không được hỏi: “Nhị điện hạ đến tột cùng có mục đích gì?”
Lời này quá mức thẳng thắn, Lưu Quang vừa thốt liền hối hận, nhưng Đàm U không nổi giận, vẫn mỉm cười nhẹ nhàng đáp: “Bạch Hổ tướng quân là một trong Tứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vien-ngoc-ke-ben/100660/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.