Ba ngày hoạt động diễn ra suôn sẻ hơn Lộc Lộ tưởng tượng.
Chỉ có ngày đầu tiên kết thúc, Từ Thanh Lạc ở trên xe tình cờ hỏi Lộc Lộ “Lộc Lộ, có phải hôm qua cậu không về trường không?”
Lộc Lộ ngồi trong xe không tự nhiên cúi đầu xuống, nhưng trước sau vẫn không trả lời.
Lúc Từ Thanh Lạc nghiêng đầu nhìn qua, có thể cảm nhận rõ ràng sự trốn tránh của Lộc Lộ.
Khi đó, ánh mắt cô mông lung như có điều gì mất mát, có vài phần khác biệt so với vẻ đơn thuần rạng rỡ trước kia.
Chỉ là, nói cho cùng, giữa cậu ta và Lộc Lộ cũng chỉ là bạn học bình thường. Còn về sự thay đổi của cô, cậu ta lịch sự không tìm hiểu sâu hơn nữa.
Sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh là kỳ thi giữa kỳ của một vài môn học.
Bốn ngọn đèn ngủ trong phòng Lộc Lộ vẫn sáng trưng, mọi thứ vẫn như thường lệ, nhưng Lộc Lộ nhìn những cuốn sách đã ố vàng dưới ánh đèn mờ ảo, lại không ngừng thất thần nhớ lại Trần Nhiệm Viễn của đêm hôm đó, và họ của đêm hôm đó.
Giống như một giấc mơ dài và vụn vặt.
Trong khoảnh khắc nhắm mắt, đôi mắt của Trần Nhiệm Viễn ẩn hiện trong bóng tối, đăm đăm nhìn cô. Thế là, tim đập như trống gõ, lại mở mắt ra, nhưng lại khó mà khiến mọi thứ trở lại bình tĩnh.
Điện thoại lặng lẽ nằm bên tay trái.
Không rung, không sáng lên.
Cô cầm lên xem, Trần Nhiệm Viễn ở vị trí đầu tiên trong khung chat, tin nhắn gần nhất vẫn là tin cô gửi đi vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vien-son-me-loc-nhan-gian-phu-ba/2987106/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.