Vừa dứt lời, Long Thần liền ném chiếc vali trong tay Giản Tiểu Tây lên trên thảm, sau đó ấn cô lên cửa.
Vén váy cô lên, kéo quần lót xuống, anh vội vàng cắm vào. “A, đau!” Giản Tiểu Tây hô lên một tiếng.
Hoàn toàn không có màn dạo đầu, huyệt nhỏ của cô còn khô khốc.
Mặc dù lúc nãy Long Thần hôn cô đã hơi có phản ứng, chảy một chút nước, nhưng vẫn chưa đủ.
Long Thần vừa cắm vào bên dưới vừa cúi đầu cắn môi cô, nặng nề liếm mút.
“Đây là trừng phạt!” Anh thẳng lưng tiến vào, “Ai bảo em không tin tôi, còn dám rời bỏ tôi?”
“A~” Giản Tiểu Tây bị đau, hơi rụt người lại.
Sau đó càng co rút chặt, gậy th*t của anh trở nên thô to hơn trong huyệt nhỏ, càng lúc càng trướng.
“Hu hu~ em không dám nữa đâu…” Giản Tiểu Tây thút thít cam đoan.
Cô vốn cho rằng tổng giám đốc không cần mình, muốn kết hôn với người khác nên mới rời đi.
Nếu tổng giám đốc cũng thích cô, dĩ nhiên cô muốn ăn vạ anh cả đời rồi. Chẳng qua anh có thể dịu dàng một chút không!
Giản Tiểu Tây cảm thấy tủi thân, lại có chút áy náy.
Một chân cô bị Long Thần nâng cao để thuận lợi ra vào, anh còn mặc âu phục đẹp đẽ mà lại làm chuyện đáng xấu hổ với cô.
Ở tư thế đứng, Giản Tiểu Tây có thể thấy rất rõ gậy th*t dữ tợn phủ kín gân xanh của anh, từng chút từng chút một chọc vào huyệt nhỏ của mình.
“A ~ ư ưm ~” Theo động tác của Long Thần, cảm giác đau dần dần bị sự tê dại thay thế, Giản Tiểu Tây không nhịn được rên rỉ.
Đồng thời cô cảm giác được huyệt nhỏ của mình dần ướt át, không ngừng trào ra mật dịch, vách tường bên trong cũng không khô khốc như cũ mà bôi trơn cho Long Thần, khiến anh càng thuận tiện ra vào.
Một tay Long Thần đỡ cái chân trắng nõn của cô, một tay đẩy áo phông của cô lên cao, để lộ ra áo lót ren xanh và bầu ngực lớn bị quây chặt một nửa, một nửa lộ ra ngoài.
Long Thần dùng chóp mũi đẩy áo lót ra, để lộ nhũ hoa hồng nõn nà của cô, rồi cúi đầu há miệng ngậm lấy.
“A ~”
Giản Tiểu Tây giống như bị điện giật, rùng mình một cái.
Đầu lưỡi lớn linh hoạt không ngừng vòng quanh đầu vú nhạy cảm, Giản Tiểu Tây vừa thoải mái lại khó chịu.
“A… Ưm…”
Cô ngửa đầu rên rỉ, sóng tình trào dâng.
Ngay sau đó, Long Thần quen đường quen nẻo gia tăng tốc độ, gậy th*t và miệng đồng thời bắn cung, bên dưới nặng nề cắm vào, bên trên hàm răng cắn lấy đầu v* đỏ hồng, kéo căng.
“Chơi chết em! Dám rời khỏi tôi! Tôi muốn chơi em không xuống giường được!”
“A~ Tổng giám đốc ~ nhanh quá ~ chậm một chút ~ a! A!”
“Em muốn đi đâu cơ? Hả? Trừ bỏ tôi, còn ai có thể thỏa mãn em? Hử?”
Gậy th*t càng ngày càng thô to, giống như gậy sắt, không ngừng va chạm vào nơi mềm mại của cô. Anh cắm vào vừa sâu vừa mạnh, thậm chí chỗ hai người kết hợp cũng phát ra tiếng ‘phạch’, ‘phạch’, phần lông thô cứng phía dưới không ngừng cọ xát vào bụng nhỏ của cô, vừa đau vừa ngứa.
“A a a~” Giản Tiểu Tây luôn miệng hét chói tai, rất nhanh đã đạt tới cao trào,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/viet-tiep-cau-chuyen-tinh-yeu/60280/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.