"Long Cơ", giọng Lý Thành Khí đã khàn đục, hắn nhìn ta không rời, nói: "Buông nàng ra."
Tay Lý Long Cơ đang nắm rất chặt, dần dần buông lỏng, quay đầu nhìn Lý Thành Khí. Lý Thành Khí từ ngoài cửa đi về phía ta, môi mím chặt không nói được lời nào, thẳng đến trước mặt ta, mới gằn giọng: "Các ngươi đều đi ra ngoài." Tuy hắn nói với Lý Long Cơ, nhưng thuỷ chung chỉ nhìn mỗi ta. Ta hoảng hốt đáp lại ánh mắt hắn, không dám trốn, cũng không thể trốn.
Lý Long Cơ vốn còn muốn nói, đã bị Lý Thành Nghĩa kéo tay lôi ra ngoài. Nghi Bình sớm dẫn toàn bộ cung tỳ lui xuống, trong căn phòng trống trải chỉ còn ta và hắn, khoảng cách gần như thế. Ta nhìn thấy u ám trong mắt hắn, lời răn đe ngày hôm qua không ngừng đập vào tai, loạn ong ong một đoàn, ta chỉ có thể cố nhếch khoé môi, nhìn hắn cười cười.
Qua một hồi lâu, hắn mới hỏi: "Nói cho ta biết, nàng biết những gì ?" Ta vẫn cười như cũ, tiếp tục giả ngốc: "Quận vương là chỉ việc gì ? Vĩnh An không phải chuyện gì cũng biết." Hắn lại tiến lên từng bước, muốn ép sát ta, ta phải gấp rút lui về phía sau từng bước.
"Mẫu phi ta và Đức phi còn sống không?" Hắn đè thấp giọng, thanh âm khàn khàn như bị mài mòn.
Thân mình ta cương cứng, muốn thoái lui nhưng rốt cuộc vẫn đứng bất động, trước mặt là hắn, phía sau lưng lại như bóng tối hắc ám vô tận, một nỗi sợ hãi trong lòng vọt lên. Không cần ta nói một câu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vinh-an/1120631/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.