Hành tinh xanh là một khối cầu vĩ đại, nhưng mặt trời còn lớn hơn nhiều, đường kính mặt trời dài hơn một trăm lẻ chín lần đường kính của Địa Cầu.
Thể tích của mặt trời cũng lớn gấp một triệu ba trăm lần lần thể tích của Địa Cầu.
Phạm Nhã đã bay đến mặt trời, vị chúa tể vĩ đại, con người và là sự sống đầu tiên của cả Thái Dương Hệ đã đến với trung tâm, nguồn cội của mọi sự sống, vầng thái dương có độ tuổi hơn bốn phẩy năm tỉ năm.
Mặt trời của Thái Dương Hệ đã sống được một nửa cuộc đời của nó, khi đem so với loài người, đây là một người có độ tuổi trung niên, nếu là đàn ông, thì "ông ta" đang ở trong giai đoạn sung mãn nhất của cuộc đời mình, sau năm tỷ năm nữa, trước khi chết, ông ta sẽ trở thành một hành tinh màu đỏ rực khổng lồ, sẽ lớn hơn và lạnh hơn.
Phạm Nhã dừng ngựa, Tận Thế Hắc Mã nhìn vầng mặt trời, con ngựa chiến khổng lồ này chưa bao giờ đi chặng dài như vậy kể cả dưới thời Leonidovich Hopner, nó cũng chưa bao giờ đến gần mặt trời như vậy, so với vầng thái dương vĩ đại, Tận Thế Hắc Mã và vị chúa trên lưng nó nhỏ bé đến vô cùng.
Mặt trời lớn, cái rộng lớn, bao la và vĩ đại của "ông ta" không thể hình dung được bằng từ ngữ, Phạm Nhã lặng nhìn những đợt bùng nổ trên tầng thượng quyển của mặt trời, những luồng plasma của mặt trời vươn ra rồi thụt vào giống như chiếc lưỡi, chỉ những cái lưỡi đang nhảy múa trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vinh-quang-chua-te/10114/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.