Suốt đêm hôm đó, Leonidovich Hopner và Phạm Nhã nói với nhau rất nhiều chuyện, đến gần sáng họ mới ngủ, giấc ngủ không hề là điều cần thức với sức khỏe của họ nhưng cảm giác được ngủ cạnh nhau khiến họ thấy hạnh phúc.
Phạm Nhã vẫn thấy lại giấc mơ cũ, đó là một cơn ác mộng tồi tệ, khi cả vũ trụ đều chẳng còn một sinh linh tự nhiên nào mà chỉ có lũ tạo vật, y lại hủy diệt cả vũ trụ một lần nữa.
Vị chúa tể mở mắt, y ngồi dậy và thở thật dài.
Tuy đã chẳng bàng hoàng như lúc đầu, nhưng cảm giác vẫn thật tệ.
Leonidovich Hopner bị đánh thức, cô ôm cánh tay của Phạm Nhã: "Lại mơ thấy ác mộng phải không."
"Đừng nghĩ nhiều quá, chỉ là mơ thôi.
Đừng để tương lai trong giấc mơ mà ngươi thấy khiến cho ngươi bị ám ảnh."
Phạm Nhã gật đầu.
Vị chúa tể nằm xuống và ôm Leonidovich Hopner, mặt trời đã dần ló dạng nhưng họ lại luyến tiếc cảm giác được ngủ cạnh nhau, thế nên, họ lại cho phép mình nằm thêm nhiều một chút.
Leonidovich Hopner rúc vào trong lòng Phạm Nhã như một cô gái nhỏ, chúa tể vuốt ve tấm lưng của nữ chúa, cô đúng là một liều thuốc chữa lành cho y, chỉ có ở cạnh Leonidovich Hopner, Phạm Nhã mới bình tâm được.
"Nhã ơi."
"Ơi?"
"Ta...!ta..." Leonidovich Hopner: "Ta muốn ăn phở bò."
Phạm Nhã cười, vị chúa tể thấy Leonidovich Hopner như muốn bày tỏ gì đó với mình thì đúng hơn nhưng mà cô ngượng lắm, thế nên lời không thốt ra được khỏi miệng, chỉ biết đánh trống lảng.
"Tôi sẽ làm phở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vinh-quang-chua-te/760262/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.