Phương Hàn thoáng cái xuất ra bốn mươi ức đan dược mua bốn viên Niết Bàn Đan, loại vung tay lớn đến mức này ngay cả cao thủ Trường sinh bí cảnh, đầu sỏ muôn đời cũng không làm được. Nói thật là ngoại trừ đệ nhất hoàng tử Dịch thân vương của Đại Huyền đế quốc, tâm cơ thâm trầm, giỏi vơ vét của cải ra thì ai cũng không thể thoáng cái xuất ra năm mươi ức đan dược.
Tu sĩ bình thường có bao nhiêu đan dược thì hoặc là dùng để tăng cường thực lực bản thân hoặc là mua thiên tài địa bảo, có bao nhiêu dùng hết bấy nhiêu.
Nếu như nói đưa tặng pháp bảo là vì Phương Hàn cố ý khoe khoang thì việc xuất ra bốn mươi ức đan dược là chứng minh tài lực hùng mạnh của hắn, làm cho rất nhiều người há mồm, trợn mắt không biết nói gì. Bọn họ cũng hiểu rõ là không phải Phương Hàn làm ra vẻ mà là người giàu có thực sự, hơn nữa còn có rất nhiều tiền.
Bốn mươi ức đan dược đủ để mua một viên tiên đan.
"Lần này Long đạo nhân, Mộc đạo nhân mất thể diện rồi. Không biết sao Phương Hàn lại chọc vào hai đại cự đầu này, chẳng lẽ hắn sợ rằng kẻ thù của hắn không đủ nhiều hay sao?"
"Kẻ này sẽ không nông cạn như vậy đâu, hắn là một tên quỷ kế đa đoan. Nhất định là Long đạo nhân và Mộc đạo nhân có ý đồ gì đó với hắn nên hắn mới tiên hạ thủ vi cường. Mộc đạo nhân chính là một cây Sa La Mộc tu luyện thành đầu sỏ muôn đời, mà Phương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vinh-sinh/1068611/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.