Ả vẫn cứ bước trên con đường mà chẳng để ý đến xung quanh, mặt ả cúi xuống đất, đôi chân vẫn cất bước, từng cơn gió lạnh cứ thổi khiến người ả run lên từng đợt.
Cái quá khứ đó có lẽ ả đã quên từ lâu rồi nhưng anh, phải chính anh đã giúp ả nhớ lại cái quá khứ tồi tệ đó.
Anh nói ả là đ*, phải ả chỉ là đ* thôi, tất cả mọi người đều cho là như vậy, tất cả mọi người.
Chợt, điện thoại ả reo lên, nhìn thấy dòng số điện thoại quen thuộc mà gương mặt ả vui vẻ hẳn lên:
- Em nghe - Hạ Giang
- Em đang ở đâu? - người đàn ông
- Em đang ở ngoài đường - Hạ Giang
- Sao lại ở bên ngoài hả? - người đàn ông
- Anh ta đã đuổi em đi - Hạ Giang
- Chết tiệt! Anh qua đón em liền - người đàn ông
Cúp máy, ả thở dài tiếp tục lê bước trên con đường vắng vẻ, cứ đi như vậy thì ả ngồi xuống chiếc ghế đá bên đường, suy nghĩ về cuộc đời mình.
" Tại sao mình lại thành ra như vậy?
Từ bao giờ mình lại trở nên ích kỉ như vậy?
Phải chăng mình từ khi sinh ra đã như vậy?
Tất cả cũng chỉ tại người cha người mẹ vô trách nhiệm kia
Tất cả cũng vì mình đã bị vấy bẩn
Tất cả cũng chỉ vì cô thôi, Lưu Dạ Nguyệt "
Giọt nước mắt ả rơi , ả bất ngờ vì đây là lần đầu tiên nước mắt ả rơi, từ lúc lên thành phố S này đến nay thì đây là lần đầu tiên.
Ả khó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-a-anh-sai-roi/2361958/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.