Chương 4
(4.1) Một người đàn ông trung tuổi, mái tóc đã lấm chấm điểm những sợi bạc bước từ trong chiếc xe ra, kính cẩn cúi đầu trước hắn và nó. -Cảm ơn chú! - Hắn cười mỉm. -Không có gì, thưa cậu chủ! - Giọng nói của ông trầm ấm vô cùng. -Chú cứ gọi cháu là Hoàng Thái được rồi! - Thở hắt, hắn lắc đầu nói rồi quay sang nhìn nó - Đây là "vơ yêu" của cháu! -Chào cô! - Ông lại một lần nữa cúi đầu. -Dạ, chú gọi cháu là Thúy Quỳnh được rồi! - Nó cảm thấy cứ như mình già đi thêm bao nhiêu tuổi nữa vậy. -Đúng đó chú! - Hắn chen vào nói. -Ừ, rồi rồi! - Ông lắc đầu, cười rồi nhắc nhở - Nhanh lên đi không muộn học rồi đó! -Á! - Nó sực nhớ ra thì hét lớn. -Vâng ạ! - Hắn kéo nó lên xe rồi vẫy tay chào ông - Cháu chào chú! -Cháu chào chú ạ! - Nó cũng vội vàng chào theo. Hắn và nó đến trường bằng chiếc xe o tô màu trắng và tất nhiên hắn là người lái rồi. - Nhanh lên đi! Không lẽ ngày đầu tiên vào trường mới mà tôi à nhầm em đi muộn thì còn ra cái thể thống gì nữa! - Lay lay tay hắn, nó giục. -Biết rồi mà! - Hắn nhăn mặt - Nói nhiều thế! -À! - Nó bỏ qua chuyện muộn học và hỏi - Sao anh cứ gọi tôi cưng vậy? -Thích! - Hắn cười khì khì. -Chắc là gọi mấy em chân dài như vậy quen rồi phải không? - Nó chu mỏ, quay mặt ra nhìn khung ảnh bên ngoài qua cửa kính ô tô.Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-a-cung-ngoc-that/1086212/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.