Chương 3
(3.2) -À... - Nghĩ ra điều gì đó, nó giật mình rồi bảo - Bây... bây giờ xưng... xưng hô kiểu gì? -Xưng hô? - Hắn tròn mắt nhìn nó, cười cợt - Cưng sinh tháng mấy vậy? -Tháng mấy? - Nó hỏi lại. -Cứ nói đi! - Hắn giục nó nói. -Tháng Năm! Thì sao? - Không hiểu gì nhưng nó vẫn nói. -Vậy sao? - Hắn sung sướng vô cùng rồi tiếp - Tôi sinh tháng Một! Vậy thì... -Tháng Năm? Tháng Một? - Nó ngu ngơ - Là cái quái gì vậy? -Cưng gọi tôi là anh đi! - Cười gian như con ngan, hắn bảo. -Hả? What? - Nó hét toáng lên - Anh? -Ừ! - Hắn gật gật đầu - Dù gì thì từ hồi chiều tôi với cưng cũng đã có điều kiện sẵn với nhau rồi đó nha! -Ưm... - Nó đành lòng cười trừ đau khổ. -Sao hả? - Hắn nói nhưng trong lòng không ngừng nghĩ ra thêm một điều kiện nữa để trói buộc nó ở bên cạnh mình. -... - Chưa bao giờ như lúc này mà nó mất hết cảm giác thích cái cậu bé ngày xưa, mà chỉ muốn cầm dao phay phanh thây hắn ra thôi! -Đồng ý hay không đây? Để tôi còn xuống nấu cơm và đồng nghĩa với việc là cưng sẽ ở lại! - Hắn cười, nụ cười sặc mùi nguy hiểm rồi đứng dậy. -Hả? - Nó tròn mắt. Một mình nó? Ở lại đây? Trong khi đó là bị mù đường? Đúng là cái tên sát nhân! Cái đồ giết người! -Chọn đi! - Hắn cúi người, nói nhỏ vào tai nó. -À... Ờ... thì... - Nó ấp úng, trong lòng không ngừng xem nên chọn cái gìTruyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-a-cung-ngoc-that/1086215/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.