Diêm vương đại nhân bảo cô trả lại phượng hoàng đơn? Có điên mới trả lại... khó khăn lắm cô mới sống được... giờ mà quay lại thành cái âm hồn bị đày đọa kia chắc cô điên lên mất.
Cô nhìn Diêm vương cười cười
- Diêm vương đại nhân có gì từ từ nói đã. Tôi đương nhiên sẽ muốn trở thành Diêm hậu nhưng bây giờ... tôi muốn ở đây một thời gian... sau này nhất định tôi sẽ về cùng ngài.
Gương mặt của Diêm vương vẫn như vậy. Hắn nhìn cô, đôi mắt phượng màu đỏ đẹp đến dung động lòng người. Khóe miệng hơi nhếch.
- Được! Ta sẽ ở lại cùng Diêm hậu.
- "..."
Nguyên Khải cùng lão bà bà từ nãy chưa nói gì. Bỗng chốc, dự cảm chẳng lành. Lão bà bà chưa kịp nói đã bị Diêm vương cắt ngang.
- Ta cũng sẽ ở đây!
Lão bà bà thở dài. Ngôi nhà nhỏ họ Nguyên này đã bao đời tồn tại. Tuy nhà họ Nguyên luôn thờ phụng thần thánh nhưng chưa bao giờ lại có chuyện người đứng ở vị trí tối cao như Diêm vương lại ở lại đây. Thật là hoang đường!
Còn Nguyên Khải thì mím chặt môi, nhìn chằm vào Diêm vương. Bỗng chốc sống lưng anh ta lạnh toát khi chạm phải cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của Diêm vương. Chỉ cái nhìn thôi cũng đủ làm cho người ta sợ phát khiếp.
Cô quay lại đằng sau, nhìn Mã Khắc mà trong đầu nảy ra một ý nghĩ.
- Mã Khắc, biến thành con gái như hồi trước đi! Ở nhà họ Nguyên có mỗi tôi với bà bà là nữ... rất ít. Vì vậy, anh mau biến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-a-dia-nguc-cho-em/1512046/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.