Chương 47
Tâm trạng Mộ Bắc Ngật lại càng tệ đi.
“Em gái, em tỉnh lại rồi à?” Cố Lan Tâm muốn kéo lại sự chú ý của anh, cắn răng hỏi.
Cố Tiểu Mạch đến ý nghĩ trả lời qua loa cũng không có, nhìn Mộ Bắc Ngật nói, “Cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi đi trước đây”
Mộ Bắc Ngật động đậy một chút, Cố Lan Tâm vội vàng kéo anh lại, mặt cười nhưng trong lòng không hề cười nói, “Em gái khách sáo quá rồi, cảm ơn gì chứ, anh ấy là anh rể của em, cứ coi như là vì chị cũng sẽ cứu em mà”
Cô ta nhấn mạnh hai chữ anh rể.
Cố Tiểu Mạch bĩu môi, cô cảm thấy Cố Lan Tâm như thể con quỷ keo kiệt trông coi kim cương báu vật, lo sợ người khác sẽ động vào, cô lạnh nhạt trả lời, “Ờ, vậy cảm ơn anh rể tương lai nhé.
Vừa dứt lời, cô không chút do dự nắm tay Nám Nám quay người rời đi.
Thật không ngờ, sắc mặt Mộ Bắc Ngật đen như đít nồi, cô không hề để tâm đến anh chút nào sao??
Càng buồn cười hơn là lúc Cố Lan Tâm muốn giữ anh lại lần nữa, anh lạnh lùng lên tiếng, “Muộn lắm rồi, anh cho người đưa em về nghỉ ngơi”
Bác Ngật “Cố Lan Tâm, đừng dùng những thủ đoạn lỗi thời đó với anh, anh không cần em lúc nào cũng nhắc nhở mối quan hệ giữa anh và Cố Tiểu Mạch”
Mặt Cố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-a-dung-nghi-tron-thoat-anh/2322102/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.