Nghe câu giải thích này của Nám Nám, Nam Thần An nhíu chặt mày, lúc anh nghiêng đầu nhìn Cố Tiểu Mạch một lần nữa, chỉ nhìn thấy Cố Tiểu Mạch cùng Dịch Bách dìu cơ thể to đùng của Mộ Bắc Ngật đi về phía ô tô.
Cố Tiểu Mạch hiển nhiên không quá bài xích tiếp xúc da thịt với Mộ Bắc Ngật, trong lòng Nam Thần An vang lên tiếng còi báo động, từ từ nhắc nhở anh.
Mộ Bắc Ngật mắt nhắm mắt mở, thật thật giả giả, khó bề phân biệt.
Cố Tiểu Mạch vừa ăn tối xong, trên người vẫn còn lưu lại một chút hơi ấm, vô tình bay đến chỗ cổ Mộ Bắc Ngật, ánh sáng trong ô tô u tối, Mộ Bắc Ngật nhân cơ hội này mở mắt ra, tỉnh táo nhìn ánh mắt chăm chú của Cố Tiểu Mạch, khóe miệng cong lên, cái cảm giác này, thật lạ lẫm.
Cố Tiểu Mạch dùng hết sức mới dìu được Mộ Bắc Ngật lên xe, cuối cùng cô mệt rã rời mà ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, Mộ Bắc Ngật say tí bỉ ngồi bên cạnh Cố Tiểu Mạch, muốn ôm cô vào lòng, nhưng lại nghe thấy Cố Tiểu Mạch lên tiếng, “Dịch Bách, đưa anh ta đến chỗ Cố Lan Tâm, mở miệng ra là gọi tên Cố Lan Tâm, sợ là nhớ đến đổ bệnh rồi đó.”
Dịch Bách vừa lên xe liền nghe thấy những lời này, qua gương chiếu hậu nhìn về ghế sau, hình như có chút khó mở lời, “Cô Cố, Sếp…chưa bao giờ qua đêm ở nhà cô Cố.”
Gì cơ? Cố Tiểu Mạch không thể tin vào tai mình, nghiêng đầu nhìn Mộ Bắc Ngật, phát hiện ánh mắt anh vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-a-dung-nghi-tron-thoat-anh/2322120/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.