Nửa đêm, bầu trời đầy sao, Nghiêm Túc không thể nào ngủ được.
Anh đùa nghịch cái hộp nhỏ mà ông nội anh cho, bên trong có cái gì đó rất lạ, nhưng điều kì lạ hơn là sau khi cô ta được lau mặt.
Đột nhiên, anh nhớ tới ông nội có nói với anh một câu: “Hằng Nga rất đẹp đúng không, nhưng chỉ vào buổi tối mới có thể xem được.”
Những lời này có ý gì? Anh nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Nhưng mặt trăng đâu? Trong lúc vô ý, nắp hộp bị anh mở ra, bên trong là một cái chìa khóa .
Trong giây lát, anh hiểu được! Chìa khóa này để mở cửa phòng cô ta.
Anh cầm lấy chìa khóa, thừa dịp ánh trăng chiếu hắt vào, lén lút tới phòng cô xấu xí.
Dùng chìa khóa nhẹ nhàng mở cửa, anh thật cẩn thận. Đúng là … ở trong nhà mình lại còn phải lén lút như đi ăn trộm !
Nhưng…
Trời ạ! Anh nhìn thấy gì đây?!
Một mỹ nhân đang ngủ .
Da thịt trắng nõn, lông mi phía dưới lộ ra lờ mờ, khuôn mặt tinh xảo, môi hồng nhạt, lờ mờ dưới ánh trăng làm rung động lòng người. Càng làm cho anh kinh ngạc hơn nữa là… cô… cô chính là giai nhân khiến anh nhớ mãi không quên !
Khó trách ông nội nói, Hằng Nga chỉ có thể xem buổi tối .
Anh sờ sờ mặt Đan Thuần , ánh mắt dịu dàng .
Trữ Đan Thuần cong miệng lên, ánh mắt cũng không động đậy, đẩy tay anh ra, nhẹ giọng nói: “Vũ Tình, con nhỏ này, lại sờ mặt của tớ, cẩn thận tớ đập cậu một trận nha .”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-a-thua-em-roi/2005972/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.