Đàm Liên cảm thấy có chút may mắn vì Tạ Bảo Bình không phải là loại tiểu thư yếu đuối.
Chẳng hiểu sao, hắn lại nhớ đến lọ hương cao kia.
Mùi hương không nồng, giống như ánh sáng trong mắt Tạ Bảo Bình, tuy nhỏ bé nhưng lại không thể bị gió thổi mưa dập tắt.
Là một công cụ cần phải đi theo hắn lâu dài, Tạ Bảo Bình đã đủ tư cách.
Nàng đã có đủ tư cách nên Đàm Liên cũng không ngại thể hiện sự chu đáo và ôn nhu nên có của một người phu quân.
Hắn đối xử rất tốt với Tạ Bảo Bình, sẽ dựa theo sở thích của nàng mà tặng quà, sẽ dựa theo sắc mặt của nàng mà điều chỉnh thái độ đối xử với nàng.
Có đôi khi, diễn kịch quá nhập tâm, liền không thoát ra khỏi vở kịch được.
Hắn dần dần quên mất sự sạch sẽ của mình, thỉnh thoảng sẽ véo véo mặt Tạ Bảo Bình.
Hắn còn thích đút cơm cho Tạ Bảo Bình ăn, bởi vì dáng vẻ ăn cơm của Tạ Bảo Bình rất giống con ch.ó con mà hắn từng thấy.
Đều đáng yêu như vậy, đều đáng thương như vậy.
Hắn nghĩ, cứ coi như là nuôi một con thú cưng thuận mắt đi.
Hắn không ngại giả vờ làm một người phu quân tốt cả đời, nếu là Tạ Bảo Bình, nuôi cả đời hình như cũng không phải không thể chịu đựng được.
Nhưng vào ngày hắn mỉm cười nói mình bận, từ chối cùng Tạ Bảo Bình đi cầu phúc vào Tết Thượng Tị.
Tạ Bảo Bình khóc.
Nàng xinh đẹp, cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-ca-phao-hoi-cua-nam-chinh-van-nhan-me/361692/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.