“Vào đi.”
Trợ lý Tôn đẩy kính rồi đi vào, sau đó đặt một chồng văn kiện lên bàn: “Đây là số văn kiện cần được xử lý ạ.”
Tần Chấp lạnh lùng ngẩng đầu, cây bút trong tay vẫn xử lý văn kiện, nhíu mày nói: “Để đó đi, rồi cậu đi lấy cho tôi tách trà.”
“Dạ.”
Trợ lý Tôn bỏ văn kiện xuống, sau đó bưng một tách trà vào.
Mãi đến khi chồng văn kiện bên trái nhiều lên, bên phải vơi đi thì Tần Chấp mới dừng bút, sau đó bưng tách trà uống hai ngụm.
Anh đứng dậy giãn gân cốt, rồi nhíu mày nhìn đồng hồ trên cổ tay. Tần Chấp biết giờ là lúc Uyển Uyển tỉnh giấc, vừa định gọi đến nhà chính thì…
“A Chấp A Chấp! Mau nhận điện thoại!” Tiếng chuông điện thoại do anh quấn quýt lấy bảo bối để ghi âm bỗng vang lên.
Ánh mắt của anh bỗng tối sầm, trong lòng dâng lên cảm giác không lành.
Tuy vậy, giọng nói của anh vẫn dịu dàng và trầm ấm khi nhận điện thoại: “Uyển Uyển tỉnh rồi hả em?”
Giọng nói ngọt ngào hoà cùng với tiếng bi bô của trẻ con truyền đến tai anh: “Vâng ạ.” Cô cười khúc khích khi thấy thằng út chảy nước dãi lúc gặm ngón tay bụ bẫm của anh trai.
Đôi mắt của Tần Chấp đen sẫm, anh nheo mắt khi nghe thấy giọng nói của trẻ con, ngữ điệu càng ôn hoà hơn nữa: “Bảo bối ăn cơm chưa? Hôm nay mưa lâm râm, bảo bối nhớ mặc quần áo cho ấm khi ra đường nhé?”
Tô Uyển ngọt ngào gật đầu, sực nhớ chồng yêu không thấy thì trả lời: “Sáng nay em ăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-chong-anh-hau-nguoc-cau-hang-ngay/530219/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.