Lúc Tô Uyển tỉnh lại, ngoài trời đã tối đen như mực.
Cô nheo mắt giây lát mới tỉnh táo, bỗng phát hiện một bàn tay đang che nắng cho mình.
Tô Uyển nhìn theo bàn tay: “A Chấp?”
“Sao A Chấp lại ra thế này?” Cô gắng gượng dùng một bàn tay để sờ mấy cọng râu lún phún trên cằm và đôi mắt thâm quầng của anh: “Anh mệt không?”
Đôi mắt của anh cay xè, nhắm mắt lại rồi úp mặt vào lòng bàn tay cô, giọng nói khàn khàn như giấy nhám: “Bảo bối ngủ lâu quá.”
Ngón tay cái của Tô Uyển vuốt nhẹ quầng thâm nơi mắt anh: “Em đã khiến A Chấp lo lắng rồi.” Sau đó, cô cười ngọt ngào, kéo tay anh rồi hôn lên.
Tần Chấp cười, lúc bấy giờ mới cảm thấy mình đã sống lại. U ám trong mắt dần rút đi, thay vào đó là sự cưng chiều vô hạn.
Anh đi đến cạnh cửa, lẳng lặng mở chốt ra rồi bước đến lấy bình giữ nhiệt ngay đầu giường. Lúc Tần Chấp mở bình ra, mùi hương của cháo khoai lang tím bỗng bay khắp phòng.
Tô Uyển chớp mắt, đôi môi nứt nẻ khẽ động đậy.
Anh cười khẽ, búng yêu trán vợ: “Uyển Uyển đói bụng rồi phải không?” Sau đó, múc một muỗng thổi cho nguội, rồi đút đến miệng cô: “Ngoan, hôm nay bảo bối chỉ ăn thức ăn lỏng được thôi, mai anh làm mấy món ngon cho em nhé?”
Tô Uyển chớp mắt, hai má lúm đồng tiền cũng xuất hiện, hàm răng trắng bóc cắn cái muỗng đút cho mình nên nói không rõ: “Ngon quá, em muốn ăn nữa…”
Tần Chấp mỉm cười: “Bảo bối ngoan, bỏ cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-chong-anh-hau-nguoc-cau-hang-ngay/530228/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.