“…”
Phiền quá, ai chọt vào chân cô vậy chứ? Ninh Noãn Noãn ở trong chăn khẽ đạp chân, khó chịu, lẩm bẩm rồi trở mình: “Anh... đừng làm phiền em…”
“Dậy đi nào.”
Một giọng nói tràn đầy ý cười vang lên.
Giọng nói này!
Ninh Noãn Noãn hé một mắt, vừa nhìn thấy thì sợ hãi đến mức ôm chặt chăn, giật mình bật dậy trên giường. Trời ơi! Lục Yến-
Sao anh lại có mặt ở đây!
Ninh Noãn Noãn hoảng hốt đến mức suýt nữa buột miệng văng tục!
“Sao lại hoảng hốt thế?”
Lục Yến ngạc nhiên, rồi ngồi xuống giường. Ninh Noãn Noãn cũng lập tức ngồi dậy, tim đập thình thịch, trong đầu nghĩ rằng làm sao cô không giật mình cho được. Anh đột ngột xuất hiện bên cạnh giường cô sáng sớm thế này, cô hoàn toàn không có chút chuẩn bị, suýt chút nữa đã thốt ra “chết tiệt” rồi!
“Sao anh lại đến đây…”
Ninh Noãn Noãn hoảng hốt đến sắc mặt tái mét, giọng nói run rẩy.
“Anh đến cũng được một lúc rồi, thấy em ngủ say quá nên không muốn đánh thức.”
“…”
Ninh Noãn Noãn lạnh cả sống lưng, đến một lúc rồi sao? Cô không nói mớ chứ? Cô không có nói năng lung tung, gãi ngứa, đánh rắm hay ngủ trong tư thế xấu xí như ếch đang xoãi chân chứ!
Anh cô bảo là tư thế ngủ của cô rất đẹp đó…
Lục Yến đột nhiên co chân, dịch sát vào trong giường rồi kéo Ninh Noãn Noãn ngồi lên đùi mình.
Xong rồi, tối qua cô đã đánh răng kỹ chưa nhỉ? Không lẽ vẫn còn mùi thịt nướng sao, để lại bằng chứng mất rồi?
Ninh Noãn Noãn vội quay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-chong-gioi-dien-thanh-sac-dia-qua/2910747/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.