Giữa đêm khuya, Ninh Noãn Noãn ngồi ôm gối trên giường, gương mặt nhỏ trắng bệch. Cô không ngủ được, đầu óc mệt mỏi nhưng lại tỉnh táo vô cùng.
Đã ba giờ sáng.
Ninh Noãn Noãn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định trở lại.
Cô gọi điện cho Lục Yến.
“Alo…”
Rõ ràng Lục Yến bị cô đánh thức, giọng nói còn ngái ngủ, đầy vẻ mệt mỏi.
Ninh Noãn Noãn siết chặt điện thoại trong tay: “Lục Yến, em đã đâm Cố Phong Diệp, đâm hai nhát.”
“…”
Ở bên kia, Lục Yến im lặng hẳn mười giây không nói gì.
Bảy rưỡi sáng, Ninh Noãn Noãn co mình trong chăn, đang ngủ rất say thì bất ngờ bị ai đó lay tỉnh -
“…!”
Thấy người trước mặt là Lục Yến, Ninh Noãn Noãn dụi mắt, cứ ngỡ mình nhìn nhầm, nhưng đúng là Lục Yến thật!
Lục Yến mặc áo khoác gió mỏng, khuôn mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi, có phần tiều tụy, cằm đã lún phún râu, vốn dĩ anh luôn rất sạch sẽ và tươm tất.
Cuối cùng anh cũng đến rồi, không ngờ lại nhanh đến vậy.
Ninh Noãn Noãn im lặng ngồi dậy từ trong chăn, chờ Lục Yến đề cập đến chuyện chia tay. Cô tôn trọng và cũng hiểu được.
“Em không sao chứ, có bị thương không?”
Lục Yến nhìn cô, đột nhiên vươn tay, không nói thêm lời nào mà bắt đầu cởi cúc áo ngủ của Ninh Noãn Noãn, chỉ trong chớp mắt đã l*t s*ch đồ của cô.
Gương mặt Ninh Noãn Noãn lập tức đỏ bừng, bị Lục Yến ôm vào lòng vừa nắn vừa nhìn, cơ thể trắng nõn co lại trong xấu hổ, từ từ biến thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-chong-gioi-dien-thanh-sac-dia-qua/2910752/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.