Buổi tối, Ninh Điềm Điềm trở về nhà, nhìn thấy Trình Xuyên ở đó, cả người cô ta sợ đến mức run rẩy, không dám tiến lại gần.
“Sao giờ này mới về?”
Mẹ của Trình Xuyên, Lâm Mẫn Tú, hỏi. Bà nhíu mày, vẻ mặt rõ ràng không hài lòng.
Ninh Điềm Điềm cố lấy hết can đảm đưa kết quả kiểm tra sức khỏe ra.
“Mẹ, con đã đi kiểm tra rồi. Con có thể sinh con, cơ thể con không có vấn đề gì.”
Trình Xuyên đứng bên cạnh, sắc mặt lập tức thay đổi, ánh mắt trở nên u ám, đầy độc ác. Lâm Mẫn Tú nhận lấy tờ giấy, xem qua một lượt rồi gật đầu: “Cơ thể không có vấn đề gì là tốt rồi. Vậy hai đứa cố gắng một chút, để mẹ sớm được bồng cháu. Cả Ninh Noãn Noãn và Bùi Ôn Ôn đều có tin vui rồi, còn con, nửa năm nay vẫn chẳng có động tĩnh gì.”
“Dạ.”
Ninh Điềm Điềm không dám cãi lại nửa lời.
Trình Xuyên đứng dậy kéo cô ta lên lầu. Ninh Điềm Điềm sợ đến tái mặt, dù cơ thể muốn phản kháng nhưng lại không dám.
“Ai cho cô đi kiểm tra hả?”
Khi cửa vừa đóng lại, Trình Xuyên tháo thắt lưng, trói chặt tay cô ta.
Ninh Điềm Điềm sợ hãi quỳ xuống đất khóc thét, cơ thể đau nhói từng cơn như phản xạ có điều kiện.
“Mẹ cứ trách em mãi không có thai, em chỉ muốn đến bệnh viện kiểm tra. Em thật sự không có vấn đề gì, em có thể sinh con mà.”
Cô ta vội vàng nở nụ cười lấy lòng. Thế nhưng vừa nghe xong, Trình Xuyên lập tức nổi cơn thịnh nộ, mạnh tay tát cô ta một cái đau điếng. Ninh Điềm Điềm hét lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất.
Trên lầu, tiếng khóc của cô ta thê lương đến não lòng. Ở dưới nhà, nghe thấy tiếng động, Lâm Mẫn Tú nhíu mày, quát lớn: “Trình Xuyên, nhỏ tiếng lại!”
Đêm nào cũng ầm ĩ thế này, Lâm Mẫn Tú nghe cũng phát chán.
Trời má!
Trình Xuyên thật sự mắc chứng vô t*nh tr*ng, không thể sinh con!
Lâm Văn Hoa có quan hệ rộng, nhanh chóng lấy được hồ sơ khám bệnh trước đây của Trình Xuyên. Trong đó ghi rõ cậu ấy mắc chứng vô t*nh tr*ng và từng điều trị tại một bệnh viện nước ngoài.
Đậu xanho, chuyện này đúng là chấn động! Khó trách Trình Xuyên, tên b**n th** đó lại b**n th** như thế. Hóa ra cậu ấy không thể có con, không phải là đàn ông thực thụ, chẳng khác nào thái giám. Không b**n th** mới lạ!
Ninh Noãn Noãn lập tức gọi video cho anh trai và chị dâu để bàn tán về chuyện động trời này.
Lúc đó, Ninh Lăng Trần đang cùng Bùi Ôn Ôn xem phim truyền hình, cả nhà tụ tập đông đủ. Khi vợ chồng Bùi Văn Chi nghe được tin Trình Xuyên bị vô t*nh tr*ng, cả hai đều sững sờ.
“Trời đất! May mà hồi đó Lăng Trần ngăn cản không cho Ôn Ôn đăng ký kết hôn với Trình Xuyên. Đây không phải tạo nghiệp thì là gì!”
Chu Văn Tú nghe xong, sợ đến toát mồ hôi lạnh.
“Đúng vậy, đúng vậy, dì ạ! Cho nên mới nói, trời không phụ người tốt. Dì và chú tốt bụng như thế, Ôn Ôn cũng ngoan hiền, nên ông trời không nỡ để Ôn Ôn chịu khổ, mới gửi anh trai con đến để cứu Ôn Ôn. Giờ Ôn Ôn đã mang thai, đúng là quá hả lòng hả dạ!”
Miệng Ninh Noãn Noãn ngọt như mật, một câu khen hết cả nhà họ Bùi, khiến vợ chồng Bùi Văn Chi cười mãn nguyện.
Họ có gì mà không hạnh phúc cơ chứ? Con gái mang thai, con rể thì hiếu thảo, chu đáo, không chê vào đâu được.
Giờ đây, người ngoài đều khen Ninh Lăng Trần, ai cũng ghen tị với nhà họ Bùi vì có được một chàng rể tốt.
“Chuyện này có nên nói cho Ninh Điềm Điềm biết không?”
Lục Yến hỏi Ninh Noãn Noãn. Ninh Noãn Noãn trừng mắt, đáp: “Nói đùa gì thế? Anh nghĩ em là người tốt sao? Việc gì em phải nói cho cô ta biết. Cứ để cô ta mù mờ, khổ sở đi. Cô ta chịu khổ thì liên quan gì đến em!”
Ninh Noãn Noãn không hề có lòng tốt.
Hồi đó, Ninh Điềm Điềm từng làm cô mất mặt trước bàn dân thiên hạ ở bữa tiệc nhà họ Tô, mối thù này Ninh Noãn Noãn sẽ không bao giờ quên. Ninh Điềm Điềm chịu khổ là đáng đời, con riêng của kẻ thứ ba thì phải chịu báo ứng như thế! Phúc báo vẫn còn chờ phía sau kia, cô ước gì Ninh Điềm Điềm và Trình Xuyên, hai kẻ đê tiện đó mãi mãi buộc chặt với nhau. Nếu Ninh Điềm Điềm có bản lĩnh thì cứ phản kháng đi, cứ đâm Trình Xuyên một nhát xem nào.
Ninh Noãn Noãn đứng một bên, vui sướng khi thấy người gặp họa.
Thấy Lục Yến nhìn mình, khóe môi nhếch lên, Ninh Noãn Noãn chợt nhận ra suy nghĩ của mình quá “hiện đại”, có phần khác biệt với chuẩn mực đạo đức truyền thống. Cô vội giải thích: “Em không phải người độc ác đâu, anh đừng hiểu lầm. Chỉ là em còn giận, chưa nguôi thôi. Biết đâu một ngày nào đó, khi em hết giận rồi, em sẽ tốt bụng nói cho Ninh Điềm Điềm biết sự thật.”
Đương nhiên, đợi đến khi cô nguôi giận thì chắc... phải đợi đến trăm năm sau cũng chưa chắc đợi được.
“Ai nói em độc ác? Anh lại thích em như vậy.”
Lục Yến ôm Ninh Noãn Noãn, cười rồi cúi xuống hôn cô.
Từ trước đến giờ Ninh Noãn Noãn không phải kiểu người “thánh mẫu”, cũng chính vì thế mà cô có thể bảo vệ bản thân thật tốt, không để ai bắt nạt. Lục Yến lại càng thích cô vì tính cách không bao giờ tự dằn vặt mình như thế, thông minh, không chịu thiệt.
“Đúng vậy, em vẫn luôn là một cô gái tốt bụng mà!”
Ninh Noãn Noãn không chút xấu hổ, vênh váo tuyên bố.
“Ui da!”
Đột nhiên Ninh Noãn Noãn kêu lên, tay ôm lấy bụng. Lục Yến lập tức hoảng hốt, vội vàng hỏi: “Sao thế? Bụng không thoải mái à?”
Ninh Noãn Noãn mang thai đôi, Lục Yến vẫn luôn lo lắng. Anh gần như muốn trói cô đi làm cùng mình mỗi ngày cho yên tâm.
“Không phải, em bé lại đạp đấy. Anh sờ thử xem.”
Mắt Ninh Noãn Noãn sáng bừng. Lục Yến vội đưa tay đặt lên bụng cô. Quả nhiên, anh cảm nhận rõ ràng một cú đá nhỏ, như thể bé con đang đá chân. Lục Yến vui sướng cười rạng rỡ, không nhịn được cúi xuống hôn lên bụng cô.
Mang thai đôi thật sự rất vất vả.
Lục Yến nhìn Ninh Noãn Noãn, ánh mắt đầy thương yêu và xót xa.
Ninh Noãn Noãn đã mang thai được 6 tháng, bụng không quá lớn, nhưng cơ thể cô ngày càng nặng nề, khiến ngày nào Lục Yến cũng lo lắng. Vợ anh mảnh mai như thế phải sinh liền hai bé, sao anh có thể không lo được?
“Sinh xong hai đứa này rồi thì sau này không sinh nữa, vất vả quá.”
Lục Yến ôm cô, dịu dàng nói. Ninh Noãn Noãn liếc anh một cái, trợn mắt đáp: “Anh muốn sinh thì cũng không được, dù sao em cũng không định sinh nữa. Nếu anh muốn có thêm con thì đi tìm người khác mà sinh.”
“Em nói bậy bạ gì thế?”
Lục Yến cười mắng yêu một câu.
Thời gian thấm thoát trôi qua, ba tháng nữa lại đến. Ngày 23 tháng 1, nửa đêm, Bùi Ôn Ôn đột nhiên đau bụng. Cả nhà hốt hoảng, vội vàng đưa cô ấy đến bệnh viện. Đến 10 giờ sáng, Ôn Ôn hạ sinh một bé trai nặng 3,5 kg.
“Ôi trời, cháu trai của con đẹp trai quá chừng!”
Trong phòng bệnh, Ninh Noãn Noãn vui mừng muốn nhảy lên.
“Lông mày, mắt, mũi giống anh trai con; miệng thì giống chị dâu, toàn những nét đẹp nhất ghép lại.”
“Đúng vậy, y tá cũng nói chưa từng thấy em bé nào xinh xắn thế này.”
Bùi Văn Chi và Chu Văn Tú vui đến mức không khép nổi miệng, khóe môi cứ cong lên mãi không hạ xuống được.
“Bùi Ninh nhỏ, dì là dì con, dì xinh đẹp của con đây. Đợi con lớn lên, dì sẽ dẫn con đi ăn món ngon nhé!”
Ninh Noãn Noãn lè lưỡi, làm trò trước mặt cháu trai, trêu đùa em bé.
Tên của bé là Bùi Ninh, do nhà họ Ninh và nhà họ Bùi cùng bàn bạc mà ra. Đứa con đầu tiên lấy họ mẹ, còn nếu có đứa thứ hai sẽ lấy họ của Ninh Lăng Trần, đặt tên là Ninh Bùi.
Thật ra, Ninh Lăng Trần không quan tâm con mình mang họ ai. Lúc đó, vợ chồng Bùi Văn Chi muốn đề xuất ý này nhưng lại ngại không dám nói. Sau đó chính Ôn Ôn đề nghị, Ninh Lăng Trần hoàn toàn không có ý kiến, đồng ý ngay lập tức. Thậm chí, mẹ anh, Lâm Huệ Cẩm, cũng không phản đối. Với họ, con cái là máu thịt của mình, mang họ ai cũng không quan trọng.
Ninh Noãn Noãn lại càng không bận tâm. Hơn nữa, tên của cặp song sinh trong bụng cô cũng đã được cả nhà bàn bạc xong: bé lớn sẽ là Lục Ninh, bé nhỏ là Ninh Lục.
“Chị dâu, chị vất vả rồi!”
Ninh Noãn Noãn chạy lại gần, ân cần nhìn Bùi Ôn Ôn.
Ninh Lăng Trần luôn túc trực bên cạnh vợ. Mặc dù Bùi Ôn Ôn rất mệt nhưng khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc và ánh mắt sáng ngời, tinh thần rất tốt.
Ninh Noãn Noãn cúi xuống, hôn “chụt” một cái lên má chị dâu. Bùi Ôn Ôn đỏ mặt ngượng ngùng, Ninh Lăng Trần liếc em gái một cái nhưng không nhịn được bật cười. Cả nhà cũng không kìm được mà bật cười theo.
“Đúng là vất vả rồi.”
Ninh Lăng Trần nắm lấy tay Bùi Ôn Ôn, nhìn thấy mái tóc cô ấy ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt mệt mỏi nhưng rạng rỡ, lòng anh vừa cảm động vừa xót xa. Anh không kiềm được mà hôn lên những ngón tay của cô ấy, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi bà xã.
“Cảm ơn em, vợ yêu.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Bùi Ôn Ôn nước mắt lưng tròng, ánh mắt dịu dàng nhưng không giấu được sự xúc động.
Cô ấy không phải vì mệt mỏi mà muốn khóc, là vì hạnh phúc nên mới rơi nước mắt.
Cuối cùng, họ cũng đã có một đứa con - kết tinh tình yêu của họ. Điều đó như một lời hứa hẹn rằng cả đời này họ sẽ không bao giờ chia xa.
Trước đây, khi chưa sinh con, Bùi Ôn Ôn luôn cảm thấy bất an, sợ rằng một ngày nào đó sẽ phải rời xa Ninh Lăng Trần. Cô ấy luôn thiếu một chút cảm giác an toàn. Nhưng giờ đây, cảm giác an toàn ấy cuối cùng cũng được lấp đầy.
Buổi tối, Ninh Lăng Trần khuyên vợ chồng Bùi Văn Chi về nhà nghỉ ngơi, còn anh ở lại chăm sóc Ôn Ôn.
Bố mẹ Bùi Ôn Ôn tuổi đã cao, anh lo sức khỏe họ không chịu được nếu thức đêm.
Nếu là người khác, chắc chắn họ sẽ không rời bệnh viện dù chỉ một bước vì đây là cô con gái duy nhất của họ. Nhưng có Ninh Lăng Trần ở đây, họ hoàn toàn yên tâm, thế nên mới đồng ý về nghỉ ngơi.
[Anh ngủ đi, đã hơn 11 giờ rồi.]
Bùi Ôn Ôn nằm trên giường, dùng ngôn ngữ ký hiệu nói với Ninh Lăng Trần.
Anh đã túc trực cả ngày, thật sự rất vất vả. Bùi Ôn Ôn xót xa nhìn anh.
Ninh Lăng Trần bật cười, ánh mắt vừa dịu dàng vừa tràn đầy niềm vui. Anh vừa nhìn con trong chiếc nôi nhỏ, vừa quay sang nhìn cô ấy.
“Anh vui quá nên không hề buồn ngủ chút nào. Em đừng lo. Việc công ty anh đã sắp xếp ổn thỏa, mẹ anh cũng sẽ giúp anh trông coi vài ngày. Những ngày này, anh sẽ ở đây với em, đợi em xuất viện về nhà rồi anh mới quay lại làm việc.”
[Vâng.]
Bùi Ôn Ôn khẽ gật đầu.
Hơn 11 giờ tối, Lâm Huệ Cẩm bất ngờ đến.
“Con buồn ngủ thì cứ nghỉ đi, mẹ ở đây trông một lát.”
Lâm Huệ Cẩm đã cất công đến tận nơi. Phòng bệnh này là phòng VIP, rộng rãi, có ghế sô pha, tủ lạnh, rất tiện lợi cho người nhà ở lại chăm sóc qua đêm.
“Vậy con ngủ một lát. Nếu mẹ mệt thì gọi con dậy thay.”
Ninh Lăng Trần không khách sáo, đi ra sô pha bên ngoài nằm nghỉ.
Bùi Ôn Ôn nhìn Ninh Lăng Trần rời đi, lúc này cô ấy mới ra hiệu ngôn ngữ ký hiệu với mẹ chồng.
[Mẹ ơi, bụng con liệu có xẹp xuống không?]
Có một số chuyện Bùi Ôn Ôn không tiện nói với Ninh Lăng Trần, nhưng với Lâm Huệ Cẩm thì lại dễ dàng hơn nhiều.
Lâm Huệ Cẩm mỉm cười, ngồi bên mép giường vừa nhìn cháu nội vừa dịu dàng nói: “Tất nhiên sẽ xẹp xuống, con đừng lo. Mẹ đã sắp xếp chu đáo mọi thứ ở trung tâm chăm sóc hậu sản và liệu trình phục hồi sau sinh cho con rồi. Hơn nữa, Lăng Trần không phải kiểu người sẽ chê bai vợ mình đâu.”
Bùi Ôn Ôn nghe vậy thì có chút ngượng ngùng.
[Con chỉ muốn giữ dáng để luôn xinh đẹp trước mặt anh ấy thôi, anh ấy đẹp trai quá mà.]
Lâm Huệ Cẩm bật cười, gật đầu: “Mẹ hiểu, phụ nữ luôn muốn mình xinh đẹp trong mắt người mình yêu.”
Bà vừa nói vừa cúi người, ánh mắt dịu dàng: “Lăng Trần là người đàn ông rất yêu thương gia đình, con không cần phải lo. Ôn Ôn, tình yêu của Lăng Trần dành cho con, mọi người đều thấy rõ. Con hãy tự tin lên.”
Bùi Ôn Ôn nghe vậy, đôi mắt thoáng đỏ, nhẹ nhàng gật đầu.
Mình phải tự tin hơn.
Cô ấy tự nhủ trong lòng
Đến mùng ba Tết, Ninh Noãn Noãn đang ngồi chơi mạt chược với vợ chồng Lâm Văn Hoa thì bất ngờ chạy vào nhà vệ sinh, sau đó liền hét lên gọi Lục Yến.
“Hình như em sắp sinh rồi.”
Ninh Noãn Noãn không chắc chắn, nhưng có cảm giác như nước ối đã vỡ.
Lục Phương Châu lo lắng đến mức quét hết quân bài xuống đất, Lâm Văn Hoa lại rất bình tĩnh, chỉ đạo Lục Phương Châu chuẩn bị đồ đạc. Lục Yến lập tức bế Noãn Noãn lên xe và đưa cô đến bệnh viện ngay.
12 giờ trưa.
Ninh Noãn Noãn sinh sớm hơn dự kiến 4 ngày, cô dùng phương pháp sinh mổ, sinh được một cặp long phụng.
Ninh Noãn Noãn thì vô tư vô lo, chẳng có kiểu xúc động khóc lóc khi ôm con hay tràn ngập tình mẫu tử gì cả. Sinh xong, cô chỉ cảm thấy như được giải thoát, lăn ra ngủ ngon lành. Cuối cùng cô không phải vác cái bụng nặng nề nữa, cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp, những ngày tháng tốt đẹp chính thức bắt đầu!
Trước đó, Ninh Lăng Trần đã nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, anh lập tức đến ngay. Bùi Ôn Ôn cũng đi theo.
Cả gia đình tụ họp đầy đủ trong phòng bệnh, hân hoan vui sướng, nhưng Ninh Noãn Noãn chẳng hay biết gì vì cô đang ngủ say như chết.
“Đậu má? Đây là con của tôi sao? Sao lại xấu thế này?”
Ninh Noãn Noãn tỉnh dậy vào buổi tối, cô cảm thấy tinh thần sảng khoái, định nhìn xem hai đứa con của mình, những chiến lợi phẩm đáng giá sau 9 tháng mang nặng đẻ đau. Nhưng vừa nhìn thấy tụi nhỏ, cô suýt chút nữa thì đau lòng rơi nước mắt, không thể tin nổi hai đứa trẻ trước mắt mình lại là những sinh linh mà cô đã mang thai suốt chín tháng mười ngày. Chúng đỏ ửng, nhăn nheo, nhìn chẳng khác gì mấy con khỉ!
“Em nói gì thế, đẹp lắm cơ mà!”
Ninh Lăng Trần xoa mặt Ninh Noãn Noãn, cười khổ, anh không nỡ trách cô, dù sao thì em gái mới vừa sinh xong mà.
“Trẻ con mới sinh đều như vậy thôi.”
Lâm Văn Hoa cũng không giận, bà và Lục Phương Châu không thể nào giận nổi, chẳng những không giận mà còn vui mừng ra mặt. Bây giờ vợ chồng Lâm Văn Hoa chỉ muốn nuông chiều Ninh Noãn Noãn hết mức, yêu thương còn không hết.
“Mới sinh đều như thế thôi, vài ngày nữa là đẹp ngay. Bố thấy chúng giống con hơn đấy.”
Lục Phương Châu cười tươi, vừa nhìn Ninh Noãn Noãn vừa nhìn hai đứa cháu.
Ninh Noãn Noãn muốn phun ra máu, cô nghĩ thầm: Bố nói vậy là muốn chửi cô à? Cô mà trông thế này sao? Cô là tuyệt sắc thiên hương đó!
Ninh Noãn Noãn thật sự cảm thấy thất vọng, cô cảm giác như mình đã thất bại trong việc truyền lại những gen tuyệt vời cho con.
Tối đó, Ninh Noãn Noãn tập trung hết sức ngồi đọc một cuốn tạp chí phẫu thuật thẩm mỹ.
Lục Yến sau khi dỗ hai đứa con xong, anh đi qua để âu yếm vợ, trò chuyện với cô.
“Em định phẫu thuật thẩm mỹ à? Đừng có suy nghĩ tiêu cực vậy, có khuyết điểm cũng không sao. Nữ thần Venus chẳng phải vì mất đi đôi tay mà càng thêm đẹp sao?”
Lục Yến an ủi Ninh Noãn Noãn, nhưng cô nghe xong lại nổi giận: “Anh mới là Venus mất cánh tay ấy! Em thì có khuyết điểm gì chứ? Em hoàn hảo không khuyết điểm! Tất cả là do anh đấy! Chính anh có gen xấu nên mới kéo tụt hai đứa trẻ này! Chắc chắn trước đây anh từng phẫu thuật thẩm mỹ rồi đúng không!”
“Ninh Noãn Noãn, em lại muốn bị đánh phải không? Không được nói con xấu nhé.”
“Xấu chính là xấu, phải đối mặt với hiện thực. Em đang xem tạp chí này, chuẩn bị phẫu thuật thẩm mỹ cho tụi nhỏ đấy.”
Ninh Noãn Noãn hăng hái lên, rồi thở dài: “Chắc phải đầu tư nhiều lắm đây.”
Lục Yến cúi người, làm bộ che đôi tai nhỏ của con trai và con gái, rồi nói: “Đừng nghe lời mẹ nhé, mẹ con nói linh tinh thôi. Bọn con là đẹp nhất.”
Kết quả 10 ngày sau...
“Ah ha ha ha-”
Ninh Noãn Noãn đứng trong nhà chống hông, đối diện với chiếc xe đẩy em bé, vui vẻ cười ha ha nhìn cặp song sinh bụ bẫm, trắng như tuyết của mình.
“Quả thật là con của con, xinh quá đi!”
“Lương tâm, suốt ngày chê xấu, cuối cùng em cũng thừa nhận là do mắt em có vấn đề rồi.”
Lục Yến đi đến, trợn mắt một cái.
Em bé mới sinh da dẻ thường nhăn nheo, đỏ ửng, nhưng qua 10 ngày, hai đứa bé đã bắt đầu phát triển, cơ thể tròn trĩnh, trắng hồng, giống như hai cục tuyết nhỏ. Chỉ sau 10 ngày đã có thể nhìn thấy đôi mắt to, sống mũi cao, đúng là giống mẹ nhiều hơn.
“Ui da, không thể trách em được, ai bảo lúc mới sinh bọn nhỏ trông xấu quá, khiến em còn cảm thấy có lỗi, tưởng rằng mình tìm chồng làm giảm chất lượng gen của chúng, thật xin lỗi các con.”
Nuôi con thật không dễ dàng gì.
Ninh Noãn Noãn sinh xong chỉ một tháng là không chịu nổi lại chạy đi làm, thời gian nghỉ phép sinh con còn chưa hết.
Lục Yến chiều chuộng Ninh Noãn Noãn cũng không phản đối, cả nhà đều chiều theo cô. Hai đứa bé có vợ chồng Lâm Văn Hoa chăm sóc cả ngày nên vợ chồng họ không phải lo lắng gì. Buổi tối, Lục Yến tự tay làm bố bỉm, dỗ đứa con khóc giữa đêm, tất cả đều do Lục Yến chăm sóc, Ninh Noãn Noãn cũng không cần phải lo lắng.
Lục Yến cũng không cảm thấy mệt mỏi, thật ra gia đình họ giàu có, không thiếu thốn gì, nuôi con không áp lực lắm, huống chi có ông bà giúp đỡ.
Khi các con được ba tháng tuổi.
Tối hôm đó, Lục Yến cảm thấy hơi mệt mỏi. Sau khi dỗ con ngủ xong, anh nằm xuống, trong lúc ngủ say bỗng thấy Ninh Noãn Noãn ở bên cạnh cứ quay qua quay lại, cuối cùng lại qua chăn của mình, chui vào ổ của anh.
“Lục Yến…”
Trong cơn mơ Ninh Noãn Noãn gọi anh một tiếng.
Lục Yến bừng tỉnh, ánh mắt dịu dàng.
“Ông xã, anh vất vả rồi…”
Ninh Noãn Noãn mơ màng nói một câu, rồi ôm lấy Lục Yến và lại ngủ tiếp.
Lục Yến ôm lấy Ninh Noãn Noãn, mãi lâu sau trái tim mới dần bình ổn lại.
Ninh Noãn Noãn trong cơn mơ chui vào lòng anh, anh ôm lấy cô, có phải điều này có nghĩa là cuối cùng cô cũng đã mở lòng và bắt đầu chấp nhận anh rồi không?
Sáng hôm sau, Ninh Noãn Noãn tỉnh dậy trong vòng tay Lục Yến, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy mình nằm trong lòng anh, cô hoảng hốt vội vàng bò ra.
Chết tiệt, tên bỉ ổi, Ninh Noãn Noãn tức giận, nghĩ rằng Lục Yến đã lén lút ôm cô vào chăn của anh lúc nửa đêm.
Nhưng Ninh Noãn Noãn nghĩ lại, rồi chợt cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Ừ thì, từ lúc cô mang thai đến giờ cũng đã một năm không gần gũi với Lục Yến. Đàn ông mà, ai mà chẳng có lúc huyết khí phương cương. Ninh Noãn Noãn tự nhủ mình hiểu được.
Ninh Noãn Noãn vò tóc một chút, cô suy nghĩ một hồi, Lục Yến gần đây chăm sóc con cái rất vất vả, liệu cô có nên trang điểm, làm đẹp một chút rồi ngủ với anh để thưởng cho anh, giúp anh có thêm động lực chăm con không?
Ninh Noãn Noãn nghĩ đến đây, trong lòng cũng xao xuyến, cô không để ý Lục Yến đã thức dậy từ lúc nào.
Lục Yến nhìn chằm chằm vào Ninh Noãn Noãn, quan sát từng biểu cảm của cô.
Ninh Noãn Noãn không tỏ ra ghét bỏ khi ngủ chung chăn với anh, cũng không có vẻ gì như muốn thay lòng hay trốn tránh anh.
Lục Yến mỉm cười, anh yên tâm rồi.
Quả nhiên, anh có thể sưởi ấm được trái tim của Ninh Noãn Noãn.
Chết tiệt, cười d*m đ*ng thế này, quả nhiên là vậy, anh thèm lắm đây mà. Ninh Noãn Noãn nhìn là hiểu ngay.
Buổi tối, khi Lục Yến tan làm, anh về nhà trước để xem các con.
“Để bé con ở nhà bố mẹ, con về nhà trước đi, không biết Noãn Noãn lại đang bày trò gì.”
Lâm Văn Hoa cười nói, Ninh Noãn Noãn tinh nghịch, suốt ngày thích bày trò, Lâm Văn Hoa sớm đã quen rồi.
Không biết lại đang làm trò gì đây.
Lục Yến cũng cười, anh ở lại với hai đứa bé một lúc rồi mới về nhà, nhưng khi về đến nhà, anh phát hiện trong sân lại không bật đèn.
Sao không thấy Ninh Noãn Noãn ở nhà nhỉ?
Lục Yến đột nhiên nheo mắt lại, cảm thấy không vui, không lẽ lại trốn đi nghe nhạc của Từ Viễn Châu nữa sao?
Tháng 12 năm ngoái Từ Viễn Châu thắng kiện ly hôn với Tống Văn Sương rồi vào giới giải trí làm ca sĩ, không biết Từ Viễn Châu có vận may chó má gì mà ngay khi mới ra mắt, ca khúc mới “Em là ánh sao đã mất của anh” lại nổi khắp mọi nơi, đứng đầu bảng tìm kiếm SG liên tục nửa năm liền!
Ai cũng biết “Em là ánh sao đã mất của anh” viết về ai, Lục Yến có thể không cảm thấy khó chịu sao?
Cậu nói cậu đã trải qua N mối tình rồi, lại còn đã ly hôn, giờ lại viết nhạc nhớ vợ người khác, cậu có thấy ghê tởm không?
Đây là những lời Lục Yến than vãn với Đỗ Tân Hải.
Lúc đó Đỗ Tân Hải đang hút thuốc, vẻ mặt đầy u uất.
“Tôi cảm thấy cậu đang mỉa mai tôi đấy.”
Điều đáng ghét là Ninh Noãn Noãn lại rất thích bài hát này của Từ Viễn Châu, cô còn vô cùng mẹ nó tự hào mình là “ánh sao đã mất” trong bài hát đó. Lục Yến ghen tị đến nỗi đã nửa năm trôi qua nhưng anh vẫn còn cay cú!
Lục Yến đẩy cửa bước vào, đột nhiên một thứ gì đó từ trên rơi xuống làm anh hoảng hốt, theo bản năng đưa tay đỡ lấy-
Là một hộp bao cao su.
Anh…
“Anh về rồi à?”
Trong phòng không bật đèn, chỉ có nến tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp. Ánh sáng dịu dàng cực kỳ đẹp, Ninh Noãn Noãn mặc một chiếc váy đỏ mỏng manh hai dây, tóc dài xõa vai, khuôn mặt sáng rực như hoa hồng. Cô dựa vào bàn nhìn Lục Yến, đôi mắt xinh đẹp như trái nho ánh lên sự ngây thơ trong sáng.
“Em đã chuẩn bị…”
Ninh Noãn Noãn vừa định nói lời thoại thì Lục Yến đã bước tới, nhanh chóng ôm cô vào lòng, hôn thẳng vào môi.
“Ưm-”
Ninh Noãn Noãn dùng nắm đấm nhỏ giằng co một chút rồi vòng tay ôm lấy cổ Lục Yến.
Chiếc váy đỏ vừa mới mặc vào chưa đầy mười phút đã bị lột ra.
Ninh Noãn Noãn bị ném lên sô pha!
“Tiểu biệt thắng tân hôn”, huống chi đã 13 tháng, Lục Yến không còn là “thắng tân hôn” nữa.
*chỉ việc xa cách một chút sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.
Lục Yến như phát điên.
“Ninh Noãn Noãn, em thật sự yêu anh rồi chứ?”
Trong lúc hưng phấn tột độ, Lục Yến cắn nhẹ lên vai Ninh Noãn Noãn hỏi.
Ninh Noãn Noãn ậm ừ đáp lại.
Hình như đã lâu cô không còn kháng cự Lục Yến đối xử tốt với cô nữa.
Hình như cô… đã trở nên bình thường rồi?
Ninh Noãn Noãn mơ hồ nghĩ.
Cô cũng không biết nữa ~
Dù sao hiện tại cô không ghét anh.
Mà nếu mãi mãi như thế này.
Hình như cũng không đến nỗi nào.
Hình như cũng tốt đấy chứ ~
-Hết truyện-
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.