"Vô sỉ!"
Lăng Kiếm Sương nghiến chặt hàm răng, sắc mặt sát lạnh như sương, từ trong hàm răng đưa ra hai chữ.
Không đợi tờ giấy phiêu linh rơi xuống đất.
Trên trăm đạo tia kiếm kim sắc liền từ trong tay áo nàng chém ra.
Phốc phốc.
Tờ giấy trong nháy mắt bị chém thành bột mịn.
Đám người cũng là mặt lộ vẻ vẻ tức giận.
"Hừ! Người trong ma đạo, quả nhiên vô sỉ! Chỉ biết làm loại ám chiêu vô sỉ hạ lưu này!"
Tiên Hạc Môn thủ tịch Diệp Thanh cùng chung mối thù mà mắng.
"Xác thực!"
Một bên, thanh niên thư sinh gật gật đầu, cau mày nói:
"Chỉ là... Ta có một chút không rõ."
Đám người nghe vậy ghé mắt.
"Cái Lục Lý này biết rõ như này có thể nhục nhã Lăng sư muội cực lớn, vì sao không có trực tiếp để cho người ta thực hiện luôn? Chẳng lẽ là làm người lưu luooncon đường, ngày sau dễ nói chuyện?"
Thanh niên thư sinh kinh nghi nói.
Đám người nghe xong, cũng là sững sờ.
"Hừ."
Lăng Kiếm Sương hừ lạnh một tiếng, nhìn xem Tru Ma thành, kiếm ý trong mắt rét lạnh sắc bén:
"Lục Lý này, ta nhất định chém gϊếŧ! Không phải hắn chết, chính là ta vong!"
Câu thề này, âm vang hữu lực, trịch địa hữu thanh, lộ ra quyết tâm vô cùng kiên định.
Mọi người đều là ghé mắt.
Răng rắc.
Sau một khắc, Lăng Kiếm Sương bóp nát truyền tống thạch trong tay, bạch quang lấp lánh, bọc lấy nàng bay lên trời, nhìn về phía Tru Ma thành.
Nàng đi thật.
Đám người thấy vậy, hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng chỉ có thể bóp nát truyền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-cong-tu-dong-tu-luyen-ta-tai-ma-giao-tu-thanh-phat-hoang/2666069/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.