Thanh tiếp tục lấy ra một tờ giấy khác, sau đó nhìn thoáng qua, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím. Tốc độ của anh cực kì nhanh, khiến người ta có cảm giác anh không cần phải suy nghĩ, chính là phản ứng theo thói quen mà thôi.
‘Thanh…’ Môi của cô khẽ nhúc nhích, gắt gao nhìn tập tài liệu trên bàn đang không ngừng vơi đi. Đây là công việc cô phải làm xong trong hôm nay, ít nhất cũng mất nửa giờ, nhưng Thanh có lẽ chỉ cần 10 phút. Rốt cục là chuyện gì đang xảy ra vậy, cô không nằm mơ phải không? Dùng sức chớp hai mắt một chút, tốc độ của Thanh dường như càng lúc càng nhanh, hiển nhiên là đã thuần thục với việc này.
Trí lực của anh thật sự có vấn đề sao? Nếu đúng như vậy thì sao anh lại làm được việc này, sao lại thông minh như vậy?
Thanh cảm giác sau lưng mình có người, khi anh nhìn đến Hướng Thanh Lam thì có chút đắc ý cong lên khóe môi: “Lam, chị xem, em cũng biết làm cái này, chơi vui thật.” Anh đứng lên, dường như thực vui vẻ: “Lam xem em làm có đúng không?” Anh kéo tay Hướng Thanh Lam, khoe ra thành quả vừa làm được.
Hướng Thanh Lam nhìn chằm chằm màn hình máy tính, thế nhưng không có một lỗi nào. Cô gật đầu một cái, ánh mắt đột nhiên hồng hồng, Thanh thực thông minh, anh không hề ngốc, cũng không phải là nhược trí.
Thanh nhìn chằm chằm khuôn mặt rõ ràng mang theo mỏi mệt của Hướng Thanh Lam, đột nhiên cầm tay đưa cô đến bên giường, nhất quyết muốn cô nằm xuống,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-cu-bi-cam-cua-tong-tai-bac-tinh/2504132/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.